[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 55

Chương 55Chương 55
Lý Như tự mình nhặt thêm được hai con cá nữa, chỉ to bằng bàn tay, sau đó đem theo. ba đứa con gái thu dọn đồ đạc rồi trở về.
Sau khi tắm xong, cả người nhẹ nhõm hẳn đi, chỉ tiếc rằng đường về thôn quá dài, lại còn phải lên dốc, đi một lúc lại toát hết cả mồ hôi.
Về đến nhà, Lý Như ngâm măng khô mà các con gái được cho, nấu cùng với cá là được một bữa ăn vô cùng khác lạ, mấy mẹ con họ ăn vô cùng vui vẻ.
Kết quả vào ngày thứ hai, lúc Lý Như đang rửa bát đĩa ăn sáng, Trương Hồng Hà đã lao vào trong sân.
"Chị Nhị Mai à, nghe nói hôm qua chị xuống sông tắm rửa à?"
Lý Như không nói nên lời nhướng mi, sự việc thì đúng là như vậy, nhưng vì sao từ miệng cô ta nói ra lại trở nên biến dạng đi thế nhỉ?
"Ừ, tắm rồi."
Lý Như đổ nước rửa bát vào xô nước, đáp lại mấy từ.
"Nghe nói hôm qua có một người đàn ông thành phố đi qua bãi sông phải không? Còn nói chuyện với chị một hồi lâu?"
Lý Như xách xô nước đi ra sau nhà, Trương Hồng Hà theo sát phía sau, truy hỏi không ngừng.
"Người đàn ông thành phố đó bao nhiêu tuổi rồi? Hai người đã nói gì thế? Người đàn ông đó đã có vợ chưa? Có mấy đứa con rồi?"
Lý Như đảo mắt: "Làm sao tôi biết được?"
"Nghe mấy đứa trẻ nói hai người nói một hồi lâu ở bãi sông! Nói cái gì thế?"
Trương Hồng Hà nháy nháy mắt, nhướng nhướng mày, còn dùng cùi tay huých Lý Như một cái: "Chị Nhị Mai, chị nói cho tôi biết đi, tôi thề không nói cho ai biết đâu!"
Lý Như không dễ chịu gì mà xê ra, đi tới đầu ruộng rồi đặt thùng nước xuống, bắt đầu tưới nước cho rau.
“Tôi nói với người đàn ông đó..."
Lý Như cố ý ngừng lại, Trương Hồng Hà vội vàng sáp tới, hận không thể lôi được những lời nói đó từ trong bụng Lý Như ra.
"Mau kể đi, nói gì thế?"
"Tôi nói, châu chấu có thể ăn được, lúc ăn thì bỏ cánh đi, hơ trên lửa cho chín, thơm lắm đó!"
Khóe miệng của Trương Hồng Hà sắp cong tới mang tai rồi: "Chậc, lừa người ta à!"
Là một góa phụ đã thủ tiết mười năm rồi, gặp một người đàn ông nói chuyện vui vẻ như thế, vậy mà nói về việc ăn châu chấu?
Ai thèm tin chứ!
Lý Như bình tĩnh rót nước, dù Trương Hồng Hà có nói bóng nói gió hay chọc ngoáy thế nào đi chăng nữa, cô cũng chỉ trả lời ngắn gọn mấy chữ. Trương Hồng Hà có chút nản lòng, vốn tưởng rằng có thể đào được chuyện gì mới mẻ chứ!
Đột nhiên cô ta nảy ra ý tưởng, kéo tay áo Lý Như: "Chị Nhị Mai, tôi nói chị nghe chuyện này... vợ của Lý Lão Mãng thôn Đông Bình, không phải hai ngày trước mới sinh con Sao..."
Mặc dù mấy ngày nay Lý Như đã nghe được rất nhiều chuyện lớn nhỏ của các thôn lân cận, biết tên không ít người, nhưng cũng chỉ có thể nhận ra những người ở thôn Cốc Đôi. Cái tên Lý Lão Mãng thôn Đông Bình này, cô cũng chỉ nghe nói qua. Người này có lẽ khoảng ba mươi tuổi, sau khi cưới vợ không biết có phải là do phong thủy mộ tổ chưa chôn cất đàng hoàng hay như thế nào, anh ta không có con cái, sau này không còn cách nào, hai vợ chồng mới nhận nuôi một trai một gái. Cũng đã có tuổi rồi, ai ngờ năm ngoái vợ anh ta lại có thai. Lý Như suy nghĩ một lát, hình như nhà Lý Lão Măng không có quan hệ gì với nhà mình, cho nên vợ anh ta sinh hay không sinh con, Lý Như cũng không quan tâm lắm.
"Ồ, thế thì tốt... Sinh con trai hay con gái?"
Trương Hồng Hà vỗ vỗ Lý Như: "Ồ, anh ta sinh con trai! Đáng tiếc, vợ anh ta không còn nữa! Sau sinh thì trúng gió!"
Lý Như hừ một tiếng, trong lòng trầm mặc.
Thời đại này cho dù không phải năm mất mùa, nhưng cuộc sống của người dân bình thường cũng vô cùng khó khăn, đặc biệt là phụ nữ, khắp nơi đều trọng nam khinh nữ, ở nhà thì địa vị không bằng các anh em, đến khi lấy chồng thì phải phục vụ cả gia đình nhà chồng, đến khi sinh con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận