[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 111

Chương 111Chương 111
Lúc Song Quý mở cửa thì lương tâm Nhị Đản bỗng cắn rứt, nhặt gạch chọi vào cửa sổ nhà giàu kia, nhắc nhở bọn họ, sau đó hộ nhà giàu đó giật mình, hai bên hỗn chiến đánh nhau.
Nhị Đản nhân cơ hội co chân bỏ chạy.
Khi cậu chạy đi nhịn không được quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy phú hộ kia cầm súng gỗ hướng về phía đội trưởng Hồng, đội trưởng Hồng lại nắm lấy Song Quý chắn ở phía trước, Song Quý kêu lên âm thanh thảm thiết, làm cho cậu sợ đến mức như có sói rượt theo sau, dùng hết sức lực cắm đầu chạy... May mà ông trời phù hộ, cậu chạy suốt hai ngày hai đêm, không ngờ lại chạy đến sông Khúc Thủy, cậu đi theo ven bờ sông Khúc Thủy trở về, càng đi càng quen mắt, cứ như vậy lần mò về đến thôn Cốc Đôi. Nhị Đản đã ở bên ngoài hai hôm nay, màn trời chiếu đất, dựa vào một số kỹ năng sinh tồn nhỏ mà Lý Như đã giảng qua trước đó nên cậu ăn chút rau quả dại và uống chút nước suối nước sông. Nhị Đản kể những chuyện mấy ngày nay mình đã trải qua với nước mắt nước mũi tèm lem, giọng nói thì nghẹn ngào đứt quãng, thôn dân thôn Cốc Đôi nghe được đều choáng váng hết cả. Ai có thể ngờ được, người cùng quê là Vương Toàn Hữu lại là người có tâm địa hiểm độc như vậy!
Sao mà anh ta lại lui tới với đám thổ phỉ chứt
Còn Song Quý kia nữa, nghĩ thôi đã sợ rồi. Ở trong cái môi trường tối tăm của thổ phỉ kia nếu cậu ta không chết mà ở trong ổ thổ phỉ lăn lộn quen thuộc thì không phải sẽ bán luôn cả thôn Cốc Đôi của chúng ta đi sao? Ngược lại, Nhị Mai nói rất đúng!
Con sói con này nuôi thế nào cũng chẳng thể quen thuộc.
"Đứa con số khổ của tôi ơi!"
Mẹ Nhị Đản kêu lên một tiếng thật dài sau đó khóc to.
Cha Nhị Đản cắm cây gậy thô xuống mặt đất rồi ngồi xổm bên cạnh ôm đầu che đi khuôn mặt mình.
“Con chó Vương Toàn Hữu được nuôi dưỡng cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!" "Anh ba, chúng ta đến Tây Vương Trang tìm Toàn Hữu!"
Người trong thôn hưởng ứng ai nấy đều rất tức giận, một số người là anh em họ hàng với cha Nhị Đản lập tức cầm cuốc lên, họ kéo. cha Nhị Đản tới cửa để tính toán.
Cha Nhị Đản lập tức đứng dậy, ông nhặt cây gậy thô ở trên đất lên. Mẹ Nhị Đẳn đang khóc kêu nước mắt nước mũi tèm nhem, thấy dáng vẻ của cha Nhị Đản như vậy thì lập tức chạy đến nắm lấy đầu gậy. "Để tôi nhìn đứa nhỏ một chút trước, xem nó có vấn đề gì lớn hay không sau đó cho nó ăn uống, nó sẽ..."
Cơn giận của cha Nhị Đản lập tức giảm xuống.
Ông cùng với vợ mình đều là những người hiền lành trong thôn, trước nay chưa từng tức giận cãi vã với bất kỳ ai, làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ vì sợ đắc tội người khác, mà thật sự Toàn Hữu cũng chẳng phải người hiền lành gì, đứa nhỏ nhà ông lại suýt nữa mất mạng...
Các anh em trong nhà tức đến gào to: "Chị dâu, chị đem con về đi, nên ăn thì ăn nên uống thì uống là được, đừng xem vào chuyện của đàn ông chúng em, chị không cần lo đâu, Toàn Hữu bắt nạt con cháu nhà ta, em không thể ngậm bồ hòn làm ngọt được!"
Mẹ Nhị Đản lau nước mũi đi, vụng về vô cùng, giọng nói nhỏ đến mức mọi người nghe không rõ.
"Toàn Hữu có quen đội trưởng Hồng... Nhị Đản của tôi đã quay về rồi." Đứa bé là con ruột của bà thì sao bà lại không đau lòng cho được, nhưng Vương Toàn Hữu có quen biết với đám thổ phỉ đó, lỡ đâu cha nó đi rồi Vương Toàn Hữu hận cả nhà mình, sau đó anh ta mang thổ phỉ đến để làm hại bọn họ thì phải làm sao bây giờ?
Những người dân trong thôn dù đang tức giận nhưng sao lại không biết mẹ Nhị Đản đang sợ hãi cơ chứ.
Những người tức giận vẫn đang mắng chửi Toàn Hữu là đồ chó đẻ, còn những người nghĩ nhiều thì im lặng.
Ở thời đại này, người lương thiện sợ người ngang ngược, người ngang ngược sợ người không muốn sống, người không muốn sống sợ bọn thổ phỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận