[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 234
Chương 234Chương 234
Dương Hoa lấy lại bình tĩnh, tầm mắt rơi trên mặt đất, nhìn thấy Lý Như cầm dao làm bếp chặt xuống bàn... Mục tiêu chính là cái hộp gỗ nhỏ!
Anh vừa định ngăn cản, Lý Như đã ra tay, hộp gỗ nhỏ nứt ra một tiếng.
Dương Hoa lập tức hiểu ý của Lý Như, đưa tay ra: "Để anh thử xem được không? Loại gỗ này rất chắc."
Bên trong hộp gỗ nhỏ này trống rỗng, tuy rằng hoa văn bên ngoài giống như trong mật thất, nhưng bản thân hoa văn lại không tiết lộ bất kỳ tin tức gì, cho nên bên trong còn có một ngăn kép.
Lý Như đưa con dao làm bếp cho Dương Hoa, nhưng Dương Hoa cảm thấy hơi nặng tay khi cầm nó, không khỏi đổ mồ hôi. Cô gái này đúng là bề ngoài mềm yếu, nhưng bên trong lại mạnh mẽ, khó trách trong mộng cảnh trở thành một bà cô trung niên nuôi ba đứa con, lại còn mạnh mẽ sống sót qua mười năm, nếu như anh là ông cố của anh thì...
Kinh nghiệm chiến đấu trong quân đội từng tràn ngập trong tâm trí anh đột nhiên sục sôi, nếu như xuyên đến làm ông cố, nhất định phải tìm biện pháp cải tiến vũ khí, dùng bàn tay của mình xé xác những tên quỷ binh Nam Đảo!
Một đao bổ xuống, hộp gỗ nhỏ thành hai nửa, một đường ánh sáng trắng in vào trong mắt hai người, quả nhiên là có một ngăn kép!
Lý Như vội vàng nhặt lên, cẩn thận rút từ trong áo ra một mảnh lụa trắng, mảnh lụa mịn như nước, mỏng như cánh ve, sờ vào mới biết là lụa cao cấp, màu sắc tươi tắn như mới, Lý Như chỉ nhìn thoáng qua đã kinh ngạc kêu lên.
"Bản đồ kho báu!"
Lý Như trải tấm lụa dưới ánh mặt trời, nó có kích thước bằng một chiếc khăn lụa, nhưng được thêu hoa văn ở cả hai mặt.
Một bên là hình ảnh một ngọn núi, trên đỉnh núi có một ngôi làng biệt lập, trông giống như một thành phố thu nhỏ, nhưng nó hoàn toàn không phải là đỉnh Phượng Hoàng của Phong Hỏa đài.
Mặt khác rõ ràng là phiên bản phóng to của Phong Hỏa đài, phía dưới Phong Hỏa đài, dùng chỉ tơ hồng thêu một điểm làm dấu... Nếu người khác nhìn vào có lẽ sẽ không nhìn ra nó ở đâu, nhưng Lý Như chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ ràng vị trí!
Cô không chỉ có quê quán ở thôn Cốc Đôi, còn sống trong mộng hơn mười năm ở đó, đây rõ ràng là đỉnh Phượng Hoàng Phong Hỏa đài, trên dưới đều có vách núi thẳng đứng!
Nửa tiếng sau.
Lý Như và Dương Hoa đứng trên tháp hải đăng, dưới chân họ lấy ra những dụng cụ leo núi cần thiết từ trong ba lô.
Dương Hoa bám vào sợi dây cố định rồi từ từ đi xuống.
Lý Như từ trên truyền đến giọng nói lo lắng: "Cẩn thận!"
Dương Hoa hờ hững xua tay: "Không sao, như này chả là gì!"
Tuy nhiên, lúc này, sau lưng anh là một vách đá dài hàng trăm ngàn mét... Cũng may anh không sợ độ cao và đã được huấn luyện, than ôi, theo đuổi một cô gái khó khăn vậy sao?
Bằng không thì phải thế nào? Lúc nãy cô đã bảo là để cô xuống trước còn anh đứng ở trên giữ sợi dây. Như vậy thì mặt mũi của anh phải để đâu?
Nhưng mà, như vầy, chắc chắn, sẽ, ấn tượng, sâu, sâu... al
Nhìn thấy Dương Hoa đã cách mặt đất sáu bảy mét, tốc độ đi xuống ổn định đột nhiên dừng lại, một âm thanh kinh ngạc vang lên, Lý Như vội vàng nhìn xuống: "Sao vậy? Đã thấy gì chưa?"
Phàm là vách đá thì chắc chắn có sơn động, mà phàm là sơn động nhất định sẽ có kho báu và tuyệt học*, quả nhiên, quả nhiên!
*Tuyệt học: kiến thức bị thất truyền.
Dương Hoa lấy điện thoại di động ra, bấm bấm vài cái: "Anh nhìn thấy rồi! Quả nhiên có một cái hang!"
Tất cả đều nằm trên vách đá, lối vào của cái hang nhỏ dài khoảng một mét đã bị những tảng đá khổng lồ chặn kín, vài cây Bách nhỏ và cây gai mọc ra từ những vết nứt trên đá, cũng không hẳn là thần không biết quỷ không hay, cho dù là quỷ binh Nam Đảo điên cuồng đào bới bảy tám mét cũng không thể ngờ cây kiếm được giấu ở nơi vách núi khó chạm tới này.
Một tháng sau.
Dương Hoa lấy lại bình tĩnh, tầm mắt rơi trên mặt đất, nhìn thấy Lý Như cầm dao làm bếp chặt xuống bàn... Mục tiêu chính là cái hộp gỗ nhỏ!
Anh vừa định ngăn cản, Lý Như đã ra tay, hộp gỗ nhỏ nứt ra một tiếng.
Dương Hoa lập tức hiểu ý của Lý Như, đưa tay ra: "Để anh thử xem được không? Loại gỗ này rất chắc."
Bên trong hộp gỗ nhỏ này trống rỗng, tuy rằng hoa văn bên ngoài giống như trong mật thất, nhưng bản thân hoa văn lại không tiết lộ bất kỳ tin tức gì, cho nên bên trong còn có một ngăn kép.
Lý Như đưa con dao làm bếp cho Dương Hoa, nhưng Dương Hoa cảm thấy hơi nặng tay khi cầm nó, không khỏi đổ mồ hôi. Cô gái này đúng là bề ngoài mềm yếu, nhưng bên trong lại mạnh mẽ, khó trách trong mộng cảnh trở thành một bà cô trung niên nuôi ba đứa con, lại còn mạnh mẽ sống sót qua mười năm, nếu như anh là ông cố của anh thì...
Kinh nghiệm chiến đấu trong quân đội từng tràn ngập trong tâm trí anh đột nhiên sục sôi, nếu như xuyên đến làm ông cố, nhất định phải tìm biện pháp cải tiến vũ khí, dùng bàn tay của mình xé xác những tên quỷ binh Nam Đảo!
Một đao bổ xuống, hộp gỗ nhỏ thành hai nửa, một đường ánh sáng trắng in vào trong mắt hai người, quả nhiên là có một ngăn kép!
Lý Như vội vàng nhặt lên, cẩn thận rút từ trong áo ra một mảnh lụa trắng, mảnh lụa mịn như nước, mỏng như cánh ve, sờ vào mới biết là lụa cao cấp, màu sắc tươi tắn như mới, Lý Như chỉ nhìn thoáng qua đã kinh ngạc kêu lên.
"Bản đồ kho báu!"
Lý Như trải tấm lụa dưới ánh mặt trời, nó có kích thước bằng một chiếc khăn lụa, nhưng được thêu hoa văn ở cả hai mặt.
Một bên là hình ảnh một ngọn núi, trên đỉnh núi có một ngôi làng biệt lập, trông giống như một thành phố thu nhỏ, nhưng nó hoàn toàn không phải là đỉnh Phượng Hoàng của Phong Hỏa đài.
Mặt khác rõ ràng là phiên bản phóng to của Phong Hỏa đài, phía dưới Phong Hỏa đài, dùng chỉ tơ hồng thêu một điểm làm dấu... Nếu người khác nhìn vào có lẽ sẽ không nhìn ra nó ở đâu, nhưng Lý Như chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ ràng vị trí!
Cô không chỉ có quê quán ở thôn Cốc Đôi, còn sống trong mộng hơn mười năm ở đó, đây rõ ràng là đỉnh Phượng Hoàng Phong Hỏa đài, trên dưới đều có vách núi thẳng đứng!
Nửa tiếng sau.
Lý Như và Dương Hoa đứng trên tháp hải đăng, dưới chân họ lấy ra những dụng cụ leo núi cần thiết từ trong ba lô.
Dương Hoa bám vào sợi dây cố định rồi từ từ đi xuống.
Lý Như từ trên truyền đến giọng nói lo lắng: "Cẩn thận!"
Dương Hoa hờ hững xua tay: "Không sao, như này chả là gì!"
Tuy nhiên, lúc này, sau lưng anh là một vách đá dài hàng trăm ngàn mét... Cũng may anh không sợ độ cao và đã được huấn luyện, than ôi, theo đuổi một cô gái khó khăn vậy sao?
Bằng không thì phải thế nào? Lúc nãy cô đã bảo là để cô xuống trước còn anh đứng ở trên giữ sợi dây. Như vậy thì mặt mũi của anh phải để đâu?
Nhưng mà, như vầy, chắc chắn, sẽ, ấn tượng, sâu, sâu... al
Nhìn thấy Dương Hoa đã cách mặt đất sáu bảy mét, tốc độ đi xuống ổn định đột nhiên dừng lại, một âm thanh kinh ngạc vang lên, Lý Như vội vàng nhìn xuống: "Sao vậy? Đã thấy gì chưa?"
Phàm là vách đá thì chắc chắn có sơn động, mà phàm là sơn động nhất định sẽ có kho báu và tuyệt học*, quả nhiên, quả nhiên!
*Tuyệt học: kiến thức bị thất truyền.
Dương Hoa lấy điện thoại di động ra, bấm bấm vài cái: "Anh nhìn thấy rồi! Quả nhiên có một cái hang!"
Tất cả đều nằm trên vách đá, lối vào của cái hang nhỏ dài khoảng một mét đã bị những tảng đá khổng lồ chặn kín, vài cây Bách nhỏ và cây gai mọc ra từ những vết nứt trên đá, cũng không hẳn là thần không biết quỷ không hay, cho dù là quỷ binh Nam Đảo điên cuồng đào bới bảy tám mét cũng không thể ngờ cây kiếm được giấu ở nơi vách núi khó chạm tới này.
Một tháng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận