[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 57
Chương 57Chương 57
Vợ người ta vừa mới mất, đứa bé còn đỏ hỏn, thế mà mấy người này đã vội vàng chuyện mai mối rồi!
Tư tưởng tàn dư phong kiến này quả thật đã ăn sâu vào cốt tủy của mọi người từ xưa đến nay!
Ở thời hiện đại, Lý Như cũng từng nghe nói có một người đàn ông trung niên gia cảnh khá giả, vợ bệnh nặng sắp chết, vẫn còn đang hấp hối trong bệnh viện, bên ngoài đã có người giới thiệu đối tượng xem mắt cho ông ta. Cái gọi là dáng vẻ thật sự của hôn nhân, thì ra là tàn nhẫn như vậy.
"Năm mất mùa thì mới cần hai nhà hợp lại chứ..."
Trương Hồng Hà vẫn còn muốn khua môi múa mép, nhưng đột nhiên trời tối sầm lại, bên tai vang lên tiếng ầm ầm. Đùa cô ta à?
Trương Hồng Hà cầm kệ dưa trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, thấy nửa bầu trời tối sầm lại, cô ta vỗ đùi, vui mừng hét lên: "AI Trời sắp mưa à? Ông trời ơi! Cuối cùng ông cũng mở mắt rồi, tôi phải về nhà lấy xô hứng nước mới được!" Cô ta vui vẻ chạy về, cũng không thuyết phục Lý Như nhận con nuôi và tái hôn nữa.
Lý Như chống tay lên mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên, mây đen càng ngày càng gần, bầu trời càng ngày càng tối, cô thấy đám mây đen che phủ bầu trời phía trên thôn Cốc Đôi, vài giọt nước mát lạnh chạm vào da thịt cô, nhưng hình như trời không mưa...
Vô số chấm đen từ trên trời rơi xuống, dừng trên cánh đồng, trên hai đầu bờ, trong sân mái vang lên tiếng vo vo, xào xạc...
Đây, đây không phải là mưa, đây là châu chấu! Châu chấu thực sự tới rồi!
Cái xẻng bầu trong tay Lý Như rơi xuống đất, Lý Như không thèm nhặt lên, vội vàng chạy về phía sân nhà, vừa chạy vừa hét lên.
"Tiểu Lan, Miên Hoa! Mau vào đi! Châu chấu đang tới!"
Chạy đến giữa sân, cô mới nhận ra trong sân chỉ có Tiểu Lan: "Miên Hoa đâu rồi?"
Tiểu Lan sợ hãi tái nhợt mặt mũi: "Chị ra sau núi lấy nước rồi ạ!" "Đi bao lâu rồi?"
"Mới đi ạ, chắc bây giờ đã, đã ra khỏi thôn rồi!"
Trong khi hai mẹ con đang nói chuyện, trong nháy mắt lại có thêm nhiều châu chấu từ trên trời rơi xuống phủ kín mặt đất, lực sát thương của châu chấu thì không đáng sợ, nhưng khi hàng nghìn con châu chấu hợp lại thì thực sự giống như một đội quân quét qua, không còn một thứ gì! "Đóng chặt cửa lại, trước hết đừng ra ngoài”
Lý Như lấy bộ quần áo từ cái rương trên đầu giường đất* mặc qua loa, tay lại lấy thêm một bộ rồi vội vàng chạy ra ngoài, bận rộn đầy đầu vẫn không quên dặn dò Tiểu Lan mấy câu, Tiểu Lan phía sau gọi với theo cái gì đó, cô chạy xa rồi cũng chẳng nghe được rõ ràng.
*Giường đất: giường lò, phía dưới được đốt cháy dùng để sưởi ấm vào mùa đông thường thấy tại phương bắc Trung Quốc.
Đám châu chấu trong sân càng ngày càng dày đặc hơn, chân vừa đạp xuống, cái âm thanh cùng cảm giác đó...
Nhưng lúc này giày của mọi người đều là giày vải tự mình khâu, phần đế cũng không quá dày, cảm giác kích thích khi giẫm lên châu chấu lại càng rõ ràng sống động, phảng phất hệt như từng con từng con chui vào lòng bàn chân. Hoàng hôn trên cao dần dần lắng xuống, bộ quần áo Lý Như đang mặc làm từ bao tải và quần áo cũ sửa lại, cực kỳ dày và rộng rãi, chúng trùm kín cả đầu, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, nhưng dù là thế, hương vị của châu chấu ám lên người thật sự rất vi diệu.
Lý Như giẫm lên sâu bọ chạy đến cổng thôn, trên đường mới thấy cả thôn bây giờ chỉ còn cảnh người ngã ngựa đổ, trẻ khóc, dân than, đến cả hai chú chó trong thôn cũng tru lên thảm thiết.
"Đại Trụ à! Mau trở lại! Mau trở lại!"
"Ông trời ạ! Thế này thì làm sao mà sống nổi đây!"
"... Mọi người có ai thấy Tam Phụng nhà tôi không? Tam Phụng ơi!" "Oa... Mẹ ơi! Côn trùng cắn con..."
Châu chấu cứ rơi xuống như mưa bão, không chỉ là thôn Cốc Đôi, hễ là nơi mắt thường có thể thấy, đất ruộng đường đi, sườn núi ngọn cỏ, đâu đâu đâu đâu cũng chất đầy châu chấu.
Vợ người ta vừa mới mất, đứa bé còn đỏ hỏn, thế mà mấy người này đã vội vàng chuyện mai mối rồi!
Tư tưởng tàn dư phong kiến này quả thật đã ăn sâu vào cốt tủy của mọi người từ xưa đến nay!
Ở thời hiện đại, Lý Như cũng từng nghe nói có một người đàn ông trung niên gia cảnh khá giả, vợ bệnh nặng sắp chết, vẫn còn đang hấp hối trong bệnh viện, bên ngoài đã có người giới thiệu đối tượng xem mắt cho ông ta. Cái gọi là dáng vẻ thật sự của hôn nhân, thì ra là tàn nhẫn như vậy.
"Năm mất mùa thì mới cần hai nhà hợp lại chứ..."
Trương Hồng Hà vẫn còn muốn khua môi múa mép, nhưng đột nhiên trời tối sầm lại, bên tai vang lên tiếng ầm ầm. Đùa cô ta à?
Trương Hồng Hà cầm kệ dưa trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, thấy nửa bầu trời tối sầm lại, cô ta vỗ đùi, vui mừng hét lên: "AI Trời sắp mưa à? Ông trời ơi! Cuối cùng ông cũng mở mắt rồi, tôi phải về nhà lấy xô hứng nước mới được!" Cô ta vui vẻ chạy về, cũng không thuyết phục Lý Như nhận con nuôi và tái hôn nữa.
Lý Như chống tay lên mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên, mây đen càng ngày càng gần, bầu trời càng ngày càng tối, cô thấy đám mây đen che phủ bầu trời phía trên thôn Cốc Đôi, vài giọt nước mát lạnh chạm vào da thịt cô, nhưng hình như trời không mưa...
Vô số chấm đen từ trên trời rơi xuống, dừng trên cánh đồng, trên hai đầu bờ, trong sân mái vang lên tiếng vo vo, xào xạc...
Đây, đây không phải là mưa, đây là châu chấu! Châu chấu thực sự tới rồi!
Cái xẻng bầu trong tay Lý Như rơi xuống đất, Lý Như không thèm nhặt lên, vội vàng chạy về phía sân nhà, vừa chạy vừa hét lên.
"Tiểu Lan, Miên Hoa! Mau vào đi! Châu chấu đang tới!"
Chạy đến giữa sân, cô mới nhận ra trong sân chỉ có Tiểu Lan: "Miên Hoa đâu rồi?"
Tiểu Lan sợ hãi tái nhợt mặt mũi: "Chị ra sau núi lấy nước rồi ạ!" "Đi bao lâu rồi?"
"Mới đi ạ, chắc bây giờ đã, đã ra khỏi thôn rồi!"
Trong khi hai mẹ con đang nói chuyện, trong nháy mắt lại có thêm nhiều châu chấu từ trên trời rơi xuống phủ kín mặt đất, lực sát thương của châu chấu thì không đáng sợ, nhưng khi hàng nghìn con châu chấu hợp lại thì thực sự giống như một đội quân quét qua, không còn một thứ gì! "Đóng chặt cửa lại, trước hết đừng ra ngoài”
Lý Như lấy bộ quần áo từ cái rương trên đầu giường đất* mặc qua loa, tay lại lấy thêm một bộ rồi vội vàng chạy ra ngoài, bận rộn đầy đầu vẫn không quên dặn dò Tiểu Lan mấy câu, Tiểu Lan phía sau gọi với theo cái gì đó, cô chạy xa rồi cũng chẳng nghe được rõ ràng.
*Giường đất: giường lò, phía dưới được đốt cháy dùng để sưởi ấm vào mùa đông thường thấy tại phương bắc Trung Quốc.
Đám châu chấu trong sân càng ngày càng dày đặc hơn, chân vừa đạp xuống, cái âm thanh cùng cảm giác đó...
Nhưng lúc này giày của mọi người đều là giày vải tự mình khâu, phần đế cũng không quá dày, cảm giác kích thích khi giẫm lên châu chấu lại càng rõ ràng sống động, phảng phất hệt như từng con từng con chui vào lòng bàn chân. Hoàng hôn trên cao dần dần lắng xuống, bộ quần áo Lý Như đang mặc làm từ bao tải và quần áo cũ sửa lại, cực kỳ dày và rộng rãi, chúng trùm kín cả đầu, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, nhưng dù là thế, hương vị của châu chấu ám lên người thật sự rất vi diệu.
Lý Như giẫm lên sâu bọ chạy đến cổng thôn, trên đường mới thấy cả thôn bây giờ chỉ còn cảnh người ngã ngựa đổ, trẻ khóc, dân than, đến cả hai chú chó trong thôn cũng tru lên thảm thiết.
"Đại Trụ à! Mau trở lại! Mau trở lại!"
"Ông trời ạ! Thế này thì làm sao mà sống nổi đây!"
"... Mọi người có ai thấy Tam Phụng nhà tôi không? Tam Phụng ơi!" "Oa... Mẹ ơi! Côn trùng cắn con..."
Châu chấu cứ rơi xuống như mưa bão, không chỉ là thôn Cốc Đôi, hễ là nơi mắt thường có thể thấy, đất ruộng đường đi, sườn núi ngọn cỏ, đâu đâu đâu đâu cũng chất đầy châu chấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận