[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 84
Chương 84Chương 84
Trời vừa tối, người trong thôn cũng không còn ngồi nói chuyện phiếm dưới tán cây hay la cà sang nhà nhau nữa mà đều đóng cửa sớm, thành viên trong nhà chen chúc trong một căn phòng.
Đàn ông đi tuần thôn cũng nhiều thêm vài người. Bây giờ cẩn thận hơn trước kia nhiều, trước thôn sau thôn, mọi ngóc ngách xó xỉnh đều phải kiểm tra. Có khi còn đi đến chỗ cao nhất trong thôn rồi nhìn ra xa...
Lý Như thấy trong thôn thay đổi như vậy thì trong lòng cũng có hơi vui mừng. Gia đình Lưu Lão Xoa chuyển đến đây, người có châu chấu ăn trong thôn Cốc Đôi có thể kiên trì nhiều nhất là nửa tháng. Mà bởi vì bắt được nhiều châu chấu, tuy rằng mạ ngoài ruộng đều đã bị ăn sạch nhưng số cây cỏ bị phá hư trên núi đã giảm đi một chút. Chỉ cần đợi đến khi mấy loại rau dại trên núi mọc lên thì luôn có cách để lấp đầy bụng.
Ở thời hiện đại, Lý Như vốn là một người ưa thích hoạt động ngoài trời, chương trình mà cô xem cũng liên quan đến nó. Cô còn nhớ rõ ở nước ngoài có một chương trình là sinh tồn nơi hoang dã, trong đó nam chính nấu các món ăn rất kinh khủng và kỳ lạ. Chỉ có bạn không tưởng tượng được, không có chuyện anh ta không thể ăn.
Tuy rằng Lý Như chưa thử qua những thứ như côn trùng, rắn, chuột và kiến nhưng nếu như cô thật sự đói bụng thì chắc chắn cũng sẽ ăn.
Thôn Cốc Đôi có nhiều người như vậy, xung quanh núi lại trùng trùng điệp điệp, nhất định là có thể nuôi sống được bọn họ, hà cớ gì phải rời quê đi chạy nạn.
Lý Như đã từng xem qua ghi chép về năm mất mùa này.
Ở thời điểm kinh khủng nhất, huyện Thấm Thành và những thôn xung quanh đều có chuyện người ăn thịt người. Bởi vì người chết đói quá nhiều, hấp dẫn bầy sói trong núi, còn có rất nhiều chó hoang vô chủ. Những động vật vốn không dám làm càn ở nơi có người lúc này lại vô cùng kiêu ngạo, thậm chí còn dám kết bè kết phái xông vào nhà dân trong thôn giữa ban ngày ban mặt mà tha trẻ con đi.
Trộm cắp thì không cần phải nói, bọn chúng nổi lên bốn phía, thổ phỉ hoành hành. Quan phủ căn bản chỉ biết cướp đoạt nay đã không làm vậy nữa, mà một khi làm quan thì lại bắt người rồi bóc lột, càng khiến cho dân chúng không sống nổi... Cho dù như vậy, sau khi đại loạn kinh khủng này bị quỷ binh Nam Đảo từ phía nam đánh tới thì càng lên đến đỉnh điểm.
Người chạy nạn phải tốt số cỡ nào mới có thể tránh được kiếp nạn dọc đường đi đều muốn lấy mạng người này để đến được một nơi có thể yên tâm sinh sống nhỉ?
Lý Như hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không rời khỏi cái núi lớn này. Mục tiêu thấp nhất của cô chính là có thể cho Tiểu Lan và Miên Hoa sống một cuộc sống yên bình. Năm đó bà cố không biết chuyện xảy ra sau này, một phụ nữ nông thôn chưa từng đi học, chỉ biết những chữ cái đơn giản, ấy thế mà vẫn dựa vào chính mình nuôi lớn được hai đứa con gái đó thôi?
Hiện tại điều làm Lý Như lo lắng nhất chính là không biết khi nào thổ phỉ sẽ tới. Ở kiếp trước, bọn họ đánh chết Lưu Lão Xoa, cướp sạch thôn Tiểu Cao, có phải là cũng từng có chủ ý với thôn Cốc Đôi hay không? Chúng vào thôn cướp rồi bị người trong thôn đuổi đánh, hay là cảm thấy thôn Cốc Đôi nhiều dân nên tránh đi?
Bởi vậy nên trong mấy ngày này, ngoại trừ kết bạn đi gánh nước cùng với người trong thôn ra thì Lý Như đều không cho hai đứa con gái của mình đi xa. Bình thường đều tưới nước trồng hoa, bện vài sợi dây gai hoặc là đốt chút than củi...
Trồng rau ở đất của nhà mình. Tất cả đều là chuẩn bị cho mùa đông. Mùa đông là thời điểm khổ sở nhất, rau dại không có, động vật hoang dã cũng không dễ bắt được, nhiều mãnh thú sẽ chạy vào sâu trong núi, hơn nữa quỷ binh Nam Đảo cũng sẽ chiếm toàn bộ huyện Thấm Thành vào lúc đó thì phải?
Trời vừa tối, người trong thôn cũng không còn ngồi nói chuyện phiếm dưới tán cây hay la cà sang nhà nhau nữa mà đều đóng cửa sớm, thành viên trong nhà chen chúc trong một căn phòng.
Đàn ông đi tuần thôn cũng nhiều thêm vài người. Bây giờ cẩn thận hơn trước kia nhiều, trước thôn sau thôn, mọi ngóc ngách xó xỉnh đều phải kiểm tra. Có khi còn đi đến chỗ cao nhất trong thôn rồi nhìn ra xa...
Lý Như thấy trong thôn thay đổi như vậy thì trong lòng cũng có hơi vui mừng. Gia đình Lưu Lão Xoa chuyển đến đây, người có châu chấu ăn trong thôn Cốc Đôi có thể kiên trì nhiều nhất là nửa tháng. Mà bởi vì bắt được nhiều châu chấu, tuy rằng mạ ngoài ruộng đều đã bị ăn sạch nhưng số cây cỏ bị phá hư trên núi đã giảm đi một chút. Chỉ cần đợi đến khi mấy loại rau dại trên núi mọc lên thì luôn có cách để lấp đầy bụng.
Ở thời hiện đại, Lý Như vốn là một người ưa thích hoạt động ngoài trời, chương trình mà cô xem cũng liên quan đến nó. Cô còn nhớ rõ ở nước ngoài có một chương trình là sinh tồn nơi hoang dã, trong đó nam chính nấu các món ăn rất kinh khủng và kỳ lạ. Chỉ có bạn không tưởng tượng được, không có chuyện anh ta không thể ăn.
Tuy rằng Lý Như chưa thử qua những thứ như côn trùng, rắn, chuột và kiến nhưng nếu như cô thật sự đói bụng thì chắc chắn cũng sẽ ăn.
Thôn Cốc Đôi có nhiều người như vậy, xung quanh núi lại trùng trùng điệp điệp, nhất định là có thể nuôi sống được bọn họ, hà cớ gì phải rời quê đi chạy nạn.
Lý Như đã từng xem qua ghi chép về năm mất mùa này.
Ở thời điểm kinh khủng nhất, huyện Thấm Thành và những thôn xung quanh đều có chuyện người ăn thịt người. Bởi vì người chết đói quá nhiều, hấp dẫn bầy sói trong núi, còn có rất nhiều chó hoang vô chủ. Những động vật vốn không dám làm càn ở nơi có người lúc này lại vô cùng kiêu ngạo, thậm chí còn dám kết bè kết phái xông vào nhà dân trong thôn giữa ban ngày ban mặt mà tha trẻ con đi.
Trộm cắp thì không cần phải nói, bọn chúng nổi lên bốn phía, thổ phỉ hoành hành. Quan phủ căn bản chỉ biết cướp đoạt nay đã không làm vậy nữa, mà một khi làm quan thì lại bắt người rồi bóc lột, càng khiến cho dân chúng không sống nổi... Cho dù như vậy, sau khi đại loạn kinh khủng này bị quỷ binh Nam Đảo từ phía nam đánh tới thì càng lên đến đỉnh điểm.
Người chạy nạn phải tốt số cỡ nào mới có thể tránh được kiếp nạn dọc đường đi đều muốn lấy mạng người này để đến được một nơi có thể yên tâm sinh sống nhỉ?
Lý Như hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ không rời khỏi cái núi lớn này. Mục tiêu thấp nhất của cô chính là có thể cho Tiểu Lan và Miên Hoa sống một cuộc sống yên bình. Năm đó bà cố không biết chuyện xảy ra sau này, một phụ nữ nông thôn chưa từng đi học, chỉ biết những chữ cái đơn giản, ấy thế mà vẫn dựa vào chính mình nuôi lớn được hai đứa con gái đó thôi?
Hiện tại điều làm Lý Như lo lắng nhất chính là không biết khi nào thổ phỉ sẽ tới. Ở kiếp trước, bọn họ đánh chết Lưu Lão Xoa, cướp sạch thôn Tiểu Cao, có phải là cũng từng có chủ ý với thôn Cốc Đôi hay không? Chúng vào thôn cướp rồi bị người trong thôn đuổi đánh, hay là cảm thấy thôn Cốc Đôi nhiều dân nên tránh đi?
Bởi vậy nên trong mấy ngày này, ngoại trừ kết bạn đi gánh nước cùng với người trong thôn ra thì Lý Như đều không cho hai đứa con gái của mình đi xa. Bình thường đều tưới nước trồng hoa, bện vài sợi dây gai hoặc là đốt chút than củi...
Trồng rau ở đất của nhà mình. Tất cả đều là chuẩn bị cho mùa đông. Mùa đông là thời điểm khổ sở nhất, rau dại không có, động vật hoang dã cũng không dễ bắt được, nhiều mãnh thú sẽ chạy vào sâu trong núi, hơn nữa quỷ binh Nam Đảo cũng sẽ chiếm toàn bộ huyện Thấm Thành vào lúc đó thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận