[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 172
Chương 172Chương 172
"Cũng gặp thiên tai, mấy lần quét sạch thổ phỉ, từng đánh nhau với người Nam Đảo. nên cũng có không ít người hi sinh, nhưng gần đây người Nam Đảo không dám tới nữa."
Dương Lão Cửu tóm tắt mấy câu, trong mấy câu xen lẫn niềm tự hào trong nỗi đau, Lý Như đương nhiên nghe ra ý nghĩa đằng sau những lời nói đó.
Căn cứ có thể diệt thổ phỉ, có thể đánh người Nam Đảo, hiện giờ đang trong giai đoạn mở rộng.
Hơn nữa người chết không phải là vì thiên tai không có cái để ăn, mà là vì đánh giặc.
"Vậy khi nào căn cứ mới đến thôn chúng tôi? Anh Dương tới chỗ chúng tôi là vì muốn mở rộng căn cứ sao?" Tuy rằng Lý Như biết quê quán này của mình nằm ở chỗ thâm sơn cùng cốc, theo tư liệu lịch sử ghi lại là không có căn cứ địa, nhưng cô lại là người xuyên tới, biết đâu có thể thay đổi điều gì thì sao?
Dương Lão Cửu im lặng một lúc lâu.
Thấy Lý Như nhìn mình, anh ta suy nghĩ một chút mới nói: "Đại tẩu, nói thật với chị, căn cứ chúng tôi quá thiếu nhân lực, nói là căn cứ địa vậy thôi chứ thật ra cái gì cũng thiếu, thiếu lương thực, thiếu thuốc men, thiếu vũ khí, chúng tôi dựa vào đoạt một chút đồ ăn của quỷ binh để sống qua ngày, còn phải đề phòng đám quỷ binh đột nhiên tập kích, nếu muốn mở rộng ở phía Đông, trong vòng nửa năm chỉ sợ là không được, nhưng chị yên tâm, nông dân trong thiên hạ chúng ta đều là người một nhà, nửa năm không được thì một năm, một năm không được thì hai năm, một ngày nào đó, chúng ta cũng có thể đuổi đám quỷ ma này đi, tự mình đứng lên làm chủ."
Lý Như mong đợi vô ích, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô đã hiểu.
Thôn Cốc Đôi vốn là khu vực quản lý của quan phủ, nhưng bởi vì quản lý yếu kém, dân cư thưa thớt nên càng không phải là cứ điểm giao thông, dù có xây dựng căn cứ thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể chờ đa số địa phương đều cắm cờ biến sắc mới có thể đến phiên những nông thôn vùng sâu vùng xa này.
Dương Lão Cửu nhìn rất rõ, cũng thấy hình như mình đã làm thất vọng vị ân nhân cứu mạng này rồi, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc đầu anh ta định nói với Lý Như: "Đại tẩu, lúc đầu tôi đến thôn chị làm cu li chủ yếu là vì muốn diệt trừ tên Điền Lai Tài làm Hán gian kial"
Hóa ra Điền Lai Tài là người của huyện Thấm Thành, gia cảnh vốn cũng dư dả, nhưng sau này hắn bị người cha nghiện thuốc của mình hủy hoại. Trước khi sa sút, Điền Lai Tài còn đi học ở một trường cấp hai trong thành được mấy năm, cũng không biết là theo ai mà học được vài câu tiếng Nam Đảo địa phương, một lòng muốn đi du học ở Nam Đảo, ai biết cha hắn nghiện thuốc móc sạch tiền nhà hắn, học phí của hắn cũng không còn, Điền Lai Tài đành phải xin một chức văn thư lăn lộn trong huyện thành, chủ yếu là viết cho huyện trưởng mấy bài ca công tụng đức, lúc rảnh thì viết cho mấy trang báo lá cải mấy bài văn diễm tình, tuy rằng nhân phẩm chẳng tốt đẹp mấy nhưng nói gì thì nói hắn vẫn là một người có mực trong bụng, bao năm qua lăn lộn ở huyện Thấm Thành và các địa phương lân cận hắn đều thu thập được không ít tin tức.
Nơi nào có danh môn thế tộc, nơi nào có di tích cổ đại, trong lòng hắn đều biết rõ, hắn vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để đổi đời, quả nhiên không lâu sau cơ hội tới, thời điểm quỷ binh Nam Đảo chiếm huyện thành, hắn thấy chủ nhân mà mình sẵn sàng góp sức đã tới, lập tức nịnh bợ một gã đội trưởng quỷ binh Nam Đảo, nhanh chóng trình lên tất cả tin tức mà mấy năm qua hắn góp nhặt được, gã đội trưởng dưới sự dẫn đường của Điền Lai Tài rất nhanh đã đi lục soát khắp nơi, không phải xét nhà thì chính là đào mộ, mang rất nhiều đồ tốt của huyện Thấm Thành về Nam Đảo.
"Cũng gặp thiên tai, mấy lần quét sạch thổ phỉ, từng đánh nhau với người Nam Đảo. nên cũng có không ít người hi sinh, nhưng gần đây người Nam Đảo không dám tới nữa."
Dương Lão Cửu tóm tắt mấy câu, trong mấy câu xen lẫn niềm tự hào trong nỗi đau, Lý Như đương nhiên nghe ra ý nghĩa đằng sau những lời nói đó.
Căn cứ có thể diệt thổ phỉ, có thể đánh người Nam Đảo, hiện giờ đang trong giai đoạn mở rộng.
Hơn nữa người chết không phải là vì thiên tai không có cái để ăn, mà là vì đánh giặc.
"Vậy khi nào căn cứ mới đến thôn chúng tôi? Anh Dương tới chỗ chúng tôi là vì muốn mở rộng căn cứ sao?" Tuy rằng Lý Như biết quê quán này của mình nằm ở chỗ thâm sơn cùng cốc, theo tư liệu lịch sử ghi lại là không có căn cứ địa, nhưng cô lại là người xuyên tới, biết đâu có thể thay đổi điều gì thì sao?
Dương Lão Cửu im lặng một lúc lâu.
Thấy Lý Như nhìn mình, anh ta suy nghĩ một chút mới nói: "Đại tẩu, nói thật với chị, căn cứ chúng tôi quá thiếu nhân lực, nói là căn cứ địa vậy thôi chứ thật ra cái gì cũng thiếu, thiếu lương thực, thiếu thuốc men, thiếu vũ khí, chúng tôi dựa vào đoạt một chút đồ ăn của quỷ binh để sống qua ngày, còn phải đề phòng đám quỷ binh đột nhiên tập kích, nếu muốn mở rộng ở phía Đông, trong vòng nửa năm chỉ sợ là không được, nhưng chị yên tâm, nông dân trong thiên hạ chúng ta đều là người một nhà, nửa năm không được thì một năm, một năm không được thì hai năm, một ngày nào đó, chúng ta cũng có thể đuổi đám quỷ ma này đi, tự mình đứng lên làm chủ."
Lý Như mong đợi vô ích, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô đã hiểu.
Thôn Cốc Đôi vốn là khu vực quản lý của quan phủ, nhưng bởi vì quản lý yếu kém, dân cư thưa thớt nên càng không phải là cứ điểm giao thông, dù có xây dựng căn cứ thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể chờ đa số địa phương đều cắm cờ biến sắc mới có thể đến phiên những nông thôn vùng sâu vùng xa này.
Dương Lão Cửu nhìn rất rõ, cũng thấy hình như mình đã làm thất vọng vị ân nhân cứu mạng này rồi, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc đầu anh ta định nói với Lý Như: "Đại tẩu, lúc đầu tôi đến thôn chị làm cu li chủ yếu là vì muốn diệt trừ tên Điền Lai Tài làm Hán gian kial"
Hóa ra Điền Lai Tài là người của huyện Thấm Thành, gia cảnh vốn cũng dư dả, nhưng sau này hắn bị người cha nghiện thuốc của mình hủy hoại. Trước khi sa sút, Điền Lai Tài còn đi học ở một trường cấp hai trong thành được mấy năm, cũng không biết là theo ai mà học được vài câu tiếng Nam Đảo địa phương, một lòng muốn đi du học ở Nam Đảo, ai biết cha hắn nghiện thuốc móc sạch tiền nhà hắn, học phí của hắn cũng không còn, Điền Lai Tài đành phải xin một chức văn thư lăn lộn trong huyện thành, chủ yếu là viết cho huyện trưởng mấy bài ca công tụng đức, lúc rảnh thì viết cho mấy trang báo lá cải mấy bài văn diễm tình, tuy rằng nhân phẩm chẳng tốt đẹp mấy nhưng nói gì thì nói hắn vẫn là một người có mực trong bụng, bao năm qua lăn lộn ở huyện Thấm Thành và các địa phương lân cận hắn đều thu thập được không ít tin tức.
Nơi nào có danh môn thế tộc, nơi nào có di tích cổ đại, trong lòng hắn đều biết rõ, hắn vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để đổi đời, quả nhiên không lâu sau cơ hội tới, thời điểm quỷ binh Nam Đảo chiếm huyện thành, hắn thấy chủ nhân mà mình sẵn sàng góp sức đã tới, lập tức nịnh bợ một gã đội trưởng quỷ binh Nam Đảo, nhanh chóng trình lên tất cả tin tức mà mấy năm qua hắn góp nhặt được, gã đội trưởng dưới sự dẫn đường của Điền Lai Tài rất nhanh đã đi lục soát khắp nơi, không phải xét nhà thì chính là đào mộ, mang rất nhiều đồ tốt của huyện Thấm Thành về Nam Đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận