[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 73
Chương 73Chương 73
Nhưng mà dù sao đi nữa thì hôm đó ở bờ sông, thím Nhị Mai cũng chỉ cho các cậu ấy rất nhiều cách trị châu chấu. Hôm châu chấu đến phá ruộng, cậu và Thạch Lâm chạy ra ngoài châm lửa đốt côn trùng. Lúc đầu người lớn còn nói các cậu ấy nghịch ngợm, thế mà lúc sau vẫn làm theo các cậu ấy. Bởi vì trong nhà có rất nhiều người, châu chấu xuất hiện cũng không ít, cũng có thể giữ lại bù đắp chút lương thực.
Tất cả những người làm việc ngoài ruộng đều nhìn sang phía Lý Mai khiến cô thấy không được tự nhiên lắm: "Mẹ cháu có ở nhà không?"
Trước mặt cô bây giờ là nhà cha ruột của bà ngoại mình. Người cô sắp sửa gặp chính là mẹ ruột của ông ngoại. Vậy là đủ rồi, nếu cô còn đi gặp bà cố nội, thì không biết có đếm nổi số thế hệ không nữa... Đại Lâm đưa theo hai em trai ruột đi vào trong sân thì thấy Lý Như và Xuyên Trụ đang đợi, sau đó cậu bé rót nước cho Lý Như: "Thím Nhị Mai, chú Xuyên Trụ, hai người ngồi trước đi, để cháu đi gọi mẹ cháu. Nhị Lâm, em để ý Tam Lâm và chào hỏi chú thím đi!"
Đại Lâm đi ra ngoài, hai cậu bé ở lại, ánh mắt nhìn Lý Như và Xuyên Trụ mang theo sự ngây thơ và tò mò.
Lý Như cũng mỉm cười nhìn lại Nhị Lâm và Tam Lâm.
Nhị Lâm và Tam Lâm đã bị cha và mẹ của mình đem cho khi họ chạy trốn về phía bắc vì nạn đói.
Đây là hy vọng trong tuyệt vọng, trong câu chuyện trắc trở có sự tiếc nuối, những chuyện này Lý Như cũng đã nghe nhiều rồi.
Năm mất mùa, Nhị Lâm và Tam Lâm bị đưa đi, sau đó qua hơn mười năm cho đến khi đất nước thống nhất thì cuộc sống có tốt hơn một chút, xã hội cũng không còn rối loạn nữa thì mẹ Đại Lâm năm đó đi ra phía bắc trốn nạn đói lại tìm về huyện Trường Bình để tìm người thân.
Kết quả lúc Tam Lâm bị đưa đi thì còn quá nhỏ nên không nhớ cha mẹ mình là ai, cũng không biết mình là người ở đâu. Cái nhà lúc đầu mẹ cậu bé quay lại tìm thì người nhà họ đã sớm rời đi rồi, mẹ cậu bé khóc lóc một trận, sau đó lúc về già cũng không quay lại tìm nữa. Tới thời đại của Lý Như thì cũng không có tin tức gì của cậu ấy nữa, không biết là còn sống hay đã chết, sau đó đã đi đâu.
Nhị Lâm thì tốt hơn một chút, lúc mẹ cậu bé đi tìm thì cậu bé đã kết hôn rồi có con. Mẹ cậu bé dò tìm được tin tức rồi tìm tới tận nhà, con cái của Nhị Lâm còn tưởng rằng là bà lão đi trốn nạn đói nên cho bà ấy một cái bánh bao chay rồi muốn đuổi người đi.
Chờ đến lúc Nhị Lâm nghe thấy tiếng nói đi ra thì mẹ cậu liếc mắt liền nhận ra Nhị Lâm, giống y hệt Đại Lâm, mắt to lông mày rậm, khỏe mạnh kháu khỉnh, còn ai ngoài Nhị Lâm của bà ấy? Lúc này hai mẹ con ôm lấy nhau khóc lóc nhận người thân...
Vừa nghe thì nghĩ Nhị Lâm không quá khổ sở nhưng thật ra ban đầu cũng trải qua một phen lận đận.
Lúc trước ngôi nhà mà Nhị Lâm bị đưa đến chỉ có một cô con gái, tình hình của Nhị Lâm cũng không khác Song Quý là mấy, chỉ có điều cả cha mẹ già vẫn còn sống. Nhưng cuộc sống của Nhị Lâm còn kém xa Song Quý, cha nuôi và mẹ nuôi nhặt một đứa con trai chẳng ra gì, họ cho rằng cậu bé vô giá trị và coi Nhị Lâm như một người làm công sai vặt. Lúc đó Nhị Lâm không được ăn cơm, cơ thể không đứng thẳng được trong thời gian dài, gầy tong teo lại càng bị chê bai, nháy mắt cậu bé cũng trưởng thành...
Nhưng trên đời có người nhẫn tâm thì cũng có người lương thiện. Chị gái của người cha nuôi kia, khi trở về nhà mẹ nhìn thấy đứa nhỏ quá đáng thương thì cảm thấy anh em nhà mình để đứa nhỏ sống còn không ra sống nên làm ầm T một trận, sau đó đưa Nhị Lâm về nhà nuôi.
Nhưng thực ra nhà người chị đó đã có năm người con trai rồi, căn bản không thiếu con trai, nuôi thêm dứa trẻ này hoàn toàn là do giàu lòng trắc ẩn.
Nhưng mà dù sao đi nữa thì hôm đó ở bờ sông, thím Nhị Mai cũng chỉ cho các cậu ấy rất nhiều cách trị châu chấu. Hôm châu chấu đến phá ruộng, cậu và Thạch Lâm chạy ra ngoài châm lửa đốt côn trùng. Lúc đầu người lớn còn nói các cậu ấy nghịch ngợm, thế mà lúc sau vẫn làm theo các cậu ấy. Bởi vì trong nhà có rất nhiều người, châu chấu xuất hiện cũng không ít, cũng có thể giữ lại bù đắp chút lương thực.
Tất cả những người làm việc ngoài ruộng đều nhìn sang phía Lý Mai khiến cô thấy không được tự nhiên lắm: "Mẹ cháu có ở nhà không?"
Trước mặt cô bây giờ là nhà cha ruột của bà ngoại mình. Người cô sắp sửa gặp chính là mẹ ruột của ông ngoại. Vậy là đủ rồi, nếu cô còn đi gặp bà cố nội, thì không biết có đếm nổi số thế hệ không nữa... Đại Lâm đưa theo hai em trai ruột đi vào trong sân thì thấy Lý Như và Xuyên Trụ đang đợi, sau đó cậu bé rót nước cho Lý Như: "Thím Nhị Mai, chú Xuyên Trụ, hai người ngồi trước đi, để cháu đi gọi mẹ cháu. Nhị Lâm, em để ý Tam Lâm và chào hỏi chú thím đi!"
Đại Lâm đi ra ngoài, hai cậu bé ở lại, ánh mắt nhìn Lý Như và Xuyên Trụ mang theo sự ngây thơ và tò mò.
Lý Như cũng mỉm cười nhìn lại Nhị Lâm và Tam Lâm.
Nhị Lâm và Tam Lâm đã bị cha và mẹ của mình đem cho khi họ chạy trốn về phía bắc vì nạn đói.
Đây là hy vọng trong tuyệt vọng, trong câu chuyện trắc trở có sự tiếc nuối, những chuyện này Lý Như cũng đã nghe nhiều rồi.
Năm mất mùa, Nhị Lâm và Tam Lâm bị đưa đi, sau đó qua hơn mười năm cho đến khi đất nước thống nhất thì cuộc sống có tốt hơn một chút, xã hội cũng không còn rối loạn nữa thì mẹ Đại Lâm năm đó đi ra phía bắc trốn nạn đói lại tìm về huyện Trường Bình để tìm người thân.
Kết quả lúc Tam Lâm bị đưa đi thì còn quá nhỏ nên không nhớ cha mẹ mình là ai, cũng không biết mình là người ở đâu. Cái nhà lúc đầu mẹ cậu bé quay lại tìm thì người nhà họ đã sớm rời đi rồi, mẹ cậu bé khóc lóc một trận, sau đó lúc về già cũng không quay lại tìm nữa. Tới thời đại của Lý Như thì cũng không có tin tức gì của cậu ấy nữa, không biết là còn sống hay đã chết, sau đó đã đi đâu.
Nhị Lâm thì tốt hơn một chút, lúc mẹ cậu bé đi tìm thì cậu bé đã kết hôn rồi có con. Mẹ cậu bé dò tìm được tin tức rồi tìm tới tận nhà, con cái của Nhị Lâm còn tưởng rằng là bà lão đi trốn nạn đói nên cho bà ấy một cái bánh bao chay rồi muốn đuổi người đi.
Chờ đến lúc Nhị Lâm nghe thấy tiếng nói đi ra thì mẹ cậu liếc mắt liền nhận ra Nhị Lâm, giống y hệt Đại Lâm, mắt to lông mày rậm, khỏe mạnh kháu khỉnh, còn ai ngoài Nhị Lâm của bà ấy? Lúc này hai mẹ con ôm lấy nhau khóc lóc nhận người thân...
Vừa nghe thì nghĩ Nhị Lâm không quá khổ sở nhưng thật ra ban đầu cũng trải qua một phen lận đận.
Lúc trước ngôi nhà mà Nhị Lâm bị đưa đến chỉ có một cô con gái, tình hình của Nhị Lâm cũng không khác Song Quý là mấy, chỉ có điều cả cha mẹ già vẫn còn sống. Nhưng cuộc sống của Nhị Lâm còn kém xa Song Quý, cha nuôi và mẹ nuôi nhặt một đứa con trai chẳng ra gì, họ cho rằng cậu bé vô giá trị và coi Nhị Lâm như một người làm công sai vặt. Lúc đó Nhị Lâm không được ăn cơm, cơ thể không đứng thẳng được trong thời gian dài, gầy tong teo lại càng bị chê bai, nháy mắt cậu bé cũng trưởng thành...
Nhưng trên đời có người nhẫn tâm thì cũng có người lương thiện. Chị gái của người cha nuôi kia, khi trở về nhà mẹ nhìn thấy đứa nhỏ quá đáng thương thì cảm thấy anh em nhà mình để đứa nhỏ sống còn không ra sống nên làm ầm T một trận, sau đó đưa Nhị Lâm về nhà nuôi.
Nhưng thực ra nhà người chị đó đã có năm người con trai rồi, căn bản không thiếu con trai, nuôi thêm dứa trẻ này hoàn toàn là do giàu lòng trắc ẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận