[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 87

Chương 87Chương 87
Hai ngón tay của tay còn lại thì đang chọn lựa đồ ăn trong hai cái chén sứ trên bàn rồi cho vào miệng.
Nhị Đản cúi đầu, hai tay của cậu cho vào trong túi quần và dựa vào góc tường, thật thà cẩn thận giống như người giúp việc nhỏ lâu năm của chủ nhà, cậu không dám thở mạnh, chỉ đứng đó và chờ đợi chỉ dẫn của Toàn Hữu. Mặc dù là một đứa trẻ nghịch ngợm nổi tiếng ở thôn Cốc Đôi, nhưng mỗi lần đứng trước mặt người đã nhìn thấy thế giới trong thành phố như chú Toàn Hữu thì cậu lại bất chợt rùng mình.
Mẹ của cậu cũng không thể chịu nổi anh ta, cậu ngồi đối diện với Toàn Hữu, ưỡn lưng vươn cổ lên, trên mặt đầy vẻ tươi cười, khuôn mặt vừa lịch sự vừa lấy lòng, Toàn Hữu nói gì cậu cũng chỉ biết gật đầu. Mẹ của cậu không ngồi xuống mà đứng chắp hai tay ở một bên, sẵn sàng rót trà cho khách quý bất cứ lúc nào. Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có một hoặc hai âm thanh cảm thán hoặc vỗ tay phát ra.
Trong hai cái chén sứ đó, một cái là bánh quả hồng năm ngoái, trong thôn không có đồ ngọt, cho nên khi có khách quý đến sẽ lấy ra để tiếp đãi, nhưng mà bánh quả hồng này có thể đổi lấy thức ăn ở những thị trấn gần nhất, cho nên hầu hết người dân đã hết bánh quả hồng này từ lâu, không biết làm thế nào mà mẹ của Nhị Đản có thể giấu để dành lại được.
Còn chén còn lại là món châu chấu luộc mới được nghiên cứu làm ra trong năm nay, bên trên có rắc thêm vài hạt muối ăn, có mùi vị giống với thịt. Mặc dù châu chấu đến không có ích lợi gì, nhưng những ngày này việc bắt châu chấu không còn dễ dàng như trước nữa, huống hồ chỉ là rắc muối lên nó? Sự tiếp đãi này cũng chỉ có người có năng lực như Toàn Hữu mới có được, bằng không đổi lại là người khác thì Nhị Đản và mẹ của cậu cũng sẽ không nỡ làm như thế này, đây thực sự là một nỗi đau nhói sâu tận trong lòng."... Bây giờ xã hội hỗn loạn, mùa màng không tốt, ở trong thành phố cũng không còn bao nhiêu người có thể nuôi nổi con cái, chỉ biết trông mong chờ đợi công việc thôi."
Trong miệng của Toàn Hữu đầy bánh quả hồng và xác châu chấu trộn lẫn vào nhau, vẫn còn muốn khoe khoang: "Còn không phải là vì ông chủ Hồ nói em tới sao?"
"Ông chủ Hồ nói chỉ cần nhìn cách cư xử của em thì đã biết chắc chắn những đứa trẻ trong thôn của chúng ta đều có năng lực và thông minh! Nếu như là người khác vào học việc trong quán cơm của ông ấy thì cần phải có hai người bảo lãnh, nhưng nếu như là Nhị Đản của chúng ta thì có thể trực tiếp đi luôn, bởi vì thằng bé là cháu trai của em, cũng giống như là người thân cho nên có thể tin tưởng được!"
Cha mẹ của Nhị Đản liên tục gật đầu và cười nói: "Là như vậy, là như vậy đấy! Vẫn là mối quan hệ anh em với Toàn Hữu là tốt nhất!"
"Nhị Đản vào thành phố, đợi khi nó có tiền đồ rồi thì chắc chắn sẽ không quên chú Toàn Hữu đâu!"
Mẹ của cậu đánh vào sau đầu cậu một cái, thúc giục cậu: "Có phải hay không? Lên tiếng đi chứ!"
Nhị Đản lúng túng gật đầu, âm thanh giống như tiếng muỗi kêu: "Ai da, đúng vậy!"
Toàn Hữu lau miệng, với tay cầm điếu thuốc lá rồi hào phóng vẫy vẫy: "Này, đều là người thân trong thôn, mọi người xem em là người ngoài sao? Em thấy anh và chị dâu cũng đang gặp khó khăn, đứa nhỏ Nhị Đản này lại rất thông minh, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ, chúng ta đều có thể nhờ cậy..."
Cả nhà Nhị Đản nghe xong đều vô cùng biết ơn, khi họ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân, tiếp đến là một nhóm người rôm rả đi vào.
Đó không phải là Nhị Mai, Đại Trụ, Tiểu Xuân, Tiểu Lan và năm đứa nhỏ của họ sao? Còn có Trương Hồng Hà đang đi về phía này nữa.
"Này, đây không phải là Nhị Mai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận