[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 180
Chương 180Chương 180
Đám người bên nhà anh cả đúng là kín miệng, mấy chục năm nay không nghe phong phanh tiếng nào!
Có thể thấy lúc trước bố mẹ chồng chia nhà xong thì sau lưng còn cho anh cả thêm đồ đạc! Giờ thì tốt rồi, tất cả đều đổ sông đổ biển!
Tú Anh vừa phẫn nộ, vừa đau lòng, vừa sợ hãi, rồi lại cảm thấy may mắn, sắc mặt thay đổi liên tục. Cũng may là nhà bếp chỉ có một mình cô ta, cũng không ai nhìn thấy.
Lý Như nghe chuyện của cả nhà anh cả, vẻ mặt đau đớn, trong lòng cũng thổn thức.
Thảo nào trong gia phả chưa từng nghe qua chuyện của cả nhà Tỏa Trụ, thì ra đều mất trong thời điểm này cả rồi!
Lý Như là xuyên tới, đối với anh cả Tỏa Trụ này cũng không có nhiều tình cảm, nhưng đó là anh em ruột thịt thật sự của Xuyên Trụ, dù cho anh cả có hồ đồ nhưng khi nghe anh ấy nhà tan cửa nát, Xuyên Trụ cũng khó mà kìm lòng, ôm lấy Lý Lão Nhị khóc một hồi.
Khóc một lúc thì thấy Lý Như và Tú Anh đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, bèn khuyên cháu trai ăn cơm trước.
Cháo được bưng tới nhưng chỉ có được ít gạo dưới đáy còn lại toàn là nước, nước trong chén còn có thể soi được bóng người, nhưng mùi rất thơm, lương thực chính thống thì ngon hơn nhiều so với những thứ lộn xộn kia.
Khóe mắt Xuyên Trụ giật giật, vừa tính lên tiếng thì nhìn thấy Lý Như bày ra hai cái đĩa, một cái là châu chấu khô nấu chín, còn cái kia là mì ngô và bột rau dại, vừa nhìn thấy mấy món này, anh ấy cũng hiểu Lý Như muốn làm gì, suy nghĩ một chút, không nhìn vợ mình nữa mà khuyên cháu trai nhanh chóng ăn trước.
"Tiểu Nhị ăn đi, ăn no rồi thì từ từ nói."
Lý Tiểu Nhị lau nước mắt, bưng bát lên húp một ngụm canh, lại ăn ít rau, mùi vị này làm cho nước mắt anh ấy lại rơi! Đã bao lâu rồi anh ấy chưa ăn một bữa no?
Đến khi húp ngụm thứ hai, Lý Tiểu Nhị bỗng nhiên vỗ đùi nói: "Ôi trời, cháu quên mất Tiểu Quang rồi!"
Lý Tiểu Nhị cầm một đĩa rau chạy ra ngoài, Lý Xuyên Trụ và Lý Như đều hơi ngây ra rồi mới đuổi theo.
Đuổi theo mấy chục bước, lúc này mới nhìn thấy, trên đường còn có một thiếu niên dáng người gầy gò, lông mày đen đôi mắt xám xịt, quần áo tả tơi, cái đầu sáng bóng, rụt cổ ngồi xổm ở ven đường, thấy Lý Tiểu Nhị mới nhảy dựng lên, dùng tiếng Hà Đông kêu lên một tiếng: "Anh?"
Lý Tiểu Nhị đưa đồ ăn trong tay mình cho thiếu niên: "Ăn đi, đến nhà rồi..."
Thì ra thiếu niên này đồng hành cùng Lý Tiểu Nhị, trên đường hai người đều đi xin cơm, người nhà ở Hà Đông của cậu ấy đều không còn, cậu ấy chạy trốn khắp nơi, sau khi quen biết Lý Tiểu Nhị, theo Lý Tiểu Nhị đi đến địa phận của thôn Cốc Đôi.
Lúc đầu Tú Anh còn lo lắng, Lý Tiểu Nhị trở về, chắc chắn nhà cô ta phải trích ra một phần lương thực, Lý Tiểu Nhị này còn mang theo một người ngoài không rõ lai lịch trở về, cô ta càng ghét thêm. Đang chuẩn bị sống chết ầm ï với Lý Xuyên Trụ, nhưng Lý Tiểu Nhị kia cũng biết điều, sau khi trở về nhà, anh ấy dọn dẹp phòng, mỗi ngày mang theo thiếu niên tên Tiểu Quang kia, lên xuống núi hái rau dại, bắt mấy con thú rừng, cũng có thể tự lo miệng ăn của hai người, ngoại trừ bữa cơm đầu kia ra thì không nhờ vả gì nhà cô hai và chú ba nữa, ngược lại tìm ra không ít đồ mà cha anh ấy giấu đi, bây giờ anh ấy có lấy ra thì cũng không dùng đến, nên cho nhà Lý Như và Xuyên Trụ vài thứ.
Xuân qua, hạ tới, lại đến mùa thu.
Trong khoảng thời gian này, quỷ binh Nam Đảo từ huyện thành lại đến tập kích, lần này người dân thôn Cốc Đôi và thôn Đông Bình thật sự đã học được bài học, nghe tin vội vàng trốn vào trong núi.
Những người già, yếu, bệnh tật và tàn tật đều đã chết, vì vậy lần này quỷ binh không bắt được người.
Dù sao trong nhà chỉ còn bốn vách tường, cũng không có vật gì đáng giá, cứ mặc cho quỷ binh quậy phá...
Đám người bên nhà anh cả đúng là kín miệng, mấy chục năm nay không nghe phong phanh tiếng nào!
Có thể thấy lúc trước bố mẹ chồng chia nhà xong thì sau lưng còn cho anh cả thêm đồ đạc! Giờ thì tốt rồi, tất cả đều đổ sông đổ biển!
Tú Anh vừa phẫn nộ, vừa đau lòng, vừa sợ hãi, rồi lại cảm thấy may mắn, sắc mặt thay đổi liên tục. Cũng may là nhà bếp chỉ có một mình cô ta, cũng không ai nhìn thấy.
Lý Như nghe chuyện của cả nhà anh cả, vẻ mặt đau đớn, trong lòng cũng thổn thức.
Thảo nào trong gia phả chưa từng nghe qua chuyện của cả nhà Tỏa Trụ, thì ra đều mất trong thời điểm này cả rồi!
Lý Như là xuyên tới, đối với anh cả Tỏa Trụ này cũng không có nhiều tình cảm, nhưng đó là anh em ruột thịt thật sự của Xuyên Trụ, dù cho anh cả có hồ đồ nhưng khi nghe anh ấy nhà tan cửa nát, Xuyên Trụ cũng khó mà kìm lòng, ôm lấy Lý Lão Nhị khóc một hồi.
Khóc một lúc thì thấy Lý Như và Tú Anh đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, bèn khuyên cháu trai ăn cơm trước.
Cháo được bưng tới nhưng chỉ có được ít gạo dưới đáy còn lại toàn là nước, nước trong chén còn có thể soi được bóng người, nhưng mùi rất thơm, lương thực chính thống thì ngon hơn nhiều so với những thứ lộn xộn kia.
Khóe mắt Xuyên Trụ giật giật, vừa tính lên tiếng thì nhìn thấy Lý Như bày ra hai cái đĩa, một cái là châu chấu khô nấu chín, còn cái kia là mì ngô và bột rau dại, vừa nhìn thấy mấy món này, anh ấy cũng hiểu Lý Như muốn làm gì, suy nghĩ một chút, không nhìn vợ mình nữa mà khuyên cháu trai nhanh chóng ăn trước.
"Tiểu Nhị ăn đi, ăn no rồi thì từ từ nói."
Lý Tiểu Nhị lau nước mắt, bưng bát lên húp một ngụm canh, lại ăn ít rau, mùi vị này làm cho nước mắt anh ấy lại rơi! Đã bao lâu rồi anh ấy chưa ăn một bữa no?
Đến khi húp ngụm thứ hai, Lý Tiểu Nhị bỗng nhiên vỗ đùi nói: "Ôi trời, cháu quên mất Tiểu Quang rồi!"
Lý Tiểu Nhị cầm một đĩa rau chạy ra ngoài, Lý Xuyên Trụ và Lý Như đều hơi ngây ra rồi mới đuổi theo.
Đuổi theo mấy chục bước, lúc này mới nhìn thấy, trên đường còn có một thiếu niên dáng người gầy gò, lông mày đen đôi mắt xám xịt, quần áo tả tơi, cái đầu sáng bóng, rụt cổ ngồi xổm ở ven đường, thấy Lý Tiểu Nhị mới nhảy dựng lên, dùng tiếng Hà Đông kêu lên một tiếng: "Anh?"
Lý Tiểu Nhị đưa đồ ăn trong tay mình cho thiếu niên: "Ăn đi, đến nhà rồi..."
Thì ra thiếu niên này đồng hành cùng Lý Tiểu Nhị, trên đường hai người đều đi xin cơm, người nhà ở Hà Đông của cậu ấy đều không còn, cậu ấy chạy trốn khắp nơi, sau khi quen biết Lý Tiểu Nhị, theo Lý Tiểu Nhị đi đến địa phận của thôn Cốc Đôi.
Lúc đầu Tú Anh còn lo lắng, Lý Tiểu Nhị trở về, chắc chắn nhà cô ta phải trích ra một phần lương thực, Lý Tiểu Nhị này còn mang theo một người ngoài không rõ lai lịch trở về, cô ta càng ghét thêm. Đang chuẩn bị sống chết ầm ï với Lý Xuyên Trụ, nhưng Lý Tiểu Nhị kia cũng biết điều, sau khi trở về nhà, anh ấy dọn dẹp phòng, mỗi ngày mang theo thiếu niên tên Tiểu Quang kia, lên xuống núi hái rau dại, bắt mấy con thú rừng, cũng có thể tự lo miệng ăn của hai người, ngoại trừ bữa cơm đầu kia ra thì không nhờ vả gì nhà cô hai và chú ba nữa, ngược lại tìm ra không ít đồ mà cha anh ấy giấu đi, bây giờ anh ấy có lấy ra thì cũng không dùng đến, nên cho nhà Lý Như và Xuyên Trụ vài thứ.
Xuân qua, hạ tới, lại đến mùa thu.
Trong khoảng thời gian này, quỷ binh Nam Đảo từ huyện thành lại đến tập kích, lần này người dân thôn Cốc Đôi và thôn Đông Bình thật sự đã học được bài học, nghe tin vội vàng trốn vào trong núi.
Những người già, yếu, bệnh tật và tàn tật đều đã chết, vì vậy lần này quỷ binh không bắt được người.
Dù sao trong nhà chỉ còn bốn vách tường, cũng không có vật gì đáng giá, cứ mặc cho quỷ binh quậy phá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận