[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 99

Chương 99Chương 99
Có người ra cổng thôn quan sát địa hình xem chỗ nào thì thích hợp để làm chướng ngại vật, có người đi chọn chỗ để làm phòng ở trong thôn, trên đường vào làng có ngôi nhà đá bỏ hoang, không có cửa ra vào, cửa sổ và mái nhà... Nhưng mọi người đều xem qua, không có cửa ra vào và cửa sổ cũng không có gì to tát, thuận tiện đi lại ra vào. Mái nhà thì cắt mấy nhánh cây, lợp tranh, dù sao thì cũng không có ai ở đó lâu dài.
Chuyện của đội tuần tra nghe có vẻ phức tạp, nhưng may mắn trưởng thôn Vương Lão Mậu biết sử dụng đầu óc tốt, còn có mấy người tỉnh tế trong thôn, ví dụ như mấy người Lý Xuyên Trụ xuất lực mưu tính, các công việc làm rất nhanh, đương nhiên, làm tốt hay không, còn phải chờ thổ phỉ thật sự tới mới có thể biết được.
Nơi đặt chướng ngại vật được lựa chọn là những khúc cua ở đường chính ra vào thôn.
Trên đường đào ra hố lớn hai thước, đáy hố còn cắm đầy cọc nhọn, kim và bụi gai các kiểu, nếu như thật sự rơi vào, đúng là không trọng thương thì cũng cũng bị lột da.
Bình thường ban ngày, trên hố trải hai tấm ván cửa cũ, trên tấm cửa lại phủ chiếu cỏ, trên chiếu cỏ rải đất, nhìn cũng không khác gì mặt đường đất vàng.
Đợi đến ban đêm, cánh cửa này bị người canh gác rút đi, đổi thành chiếu đan bằng lúa mạch, đắp lỏng lẻo lên trên, cũng rải đất vàng, tuy rằng nhìn kỹ chắc chắn không giống mặt đường, nhưng ban đêm trời tối đen mù mịt, đám thổ phỉ lại làm kể trộm, chân chạy rất nhanh, chắc chắn không thể nào thăm dò từng bước từng bước một, nói không chừng không kịp thu chân lại, đã ngã vào trong hố gãy xương. Dân làng đào đất, chặt cọc, những người phụ nữ thì khâu chiếu rách của các nhà lại bằng kim chỉ, lại chà xát sợi chỉ quấn thành dây thừng, bận rộn làm việc hăng say.
Lý Như đi theo một đám phụ nữ khâu chiếu.
Lúc này ai cũng sợ thổ phỉ vào thôn thì mọi người đều không còn đường sống, làm việc không dám lười biếng, đều là thật lòng thật dạ.
Không đến một ngày, ngôi nhà đá xập xệ kia đã được thu dọn xong để giấu người, hai cái hố lớn cũng đào xong, cọc đá dưới đáy hố đều được chôn xuống, trải chiếu cỏ lên trên, quả nhiên rất kín kẽ, Vương Lão Mậu cùng các trưởng lão trong thôn nhìn vậy cũng liên tục gật đầu.
"Rất thỏa đáng!"
Mặc kệ có làm hay không làm, rất nhiều thôn dân đều vây quanh một bên xem náo nhiệt, bọn trẻ con ở chung quanh chạy tới chạy lui, có đứa nghịch ngợm còn vứt cọc mình làm vào trong hố: "Đâm thủng thổ phỉI Đâm thủng thổ phi!" Lại bị người lớn nhà mình bắt được đánh mông.
Thôn Cốc Đôi bên này đang náo nhiệt, trên đường lớn từ phía tây bỗng có một người đi tới, mọi người đều nhận ra đây chính là người Tây Vương Trang.
Người nọ chính là chú nhỏ nhà Tam Nga, một người đàn ông kêu lên một tiếng: "Nhị Hắc! Sao cậu lại ở đây? Cậu đến gặp dì àm
Đúng lúc dì cậu ấy ở trong đám phụ nữ, vừa nghe thấy thế thì nhìn ra bên ngoài: "Nhị Hắc, có chuyện gì vậy?"
Chú nhỏ nhà Tam Nga đảo mắt, đi về phía trước vài bước: "Tôi tới đây tìm nhà Nhị Đản, chú Toàn Hữu có đồ muốn đưa cho nhà họt" Cậu ấy giơ tay lên và lắc đồ trong tay, mọi người đều có thể nhìn thấy cậu ấy mang theo một túi vải nhỏ.
Người trong thôn cũng nghe đại khái chuyện Toàn Hữu muốn đưa mấy đứa nhỏ đến thành phố làm việc, lúc này ánh mắt đều dừng trên người cha mẹ Nhị Đản, Trương Hồng Hà vỗ chân kêu lên, hiểu ra mọi chuyện: "Ôi chao, bảo sao hai ngày nay không nhìn thấy Nhị Đản, hóa ra hai vợ chồng bọn họ đã lén la lén lút đưa Nhị Đản đi!"
Hai vợ chồng cha mẹ Nhị Đản bị mọi người nhìn đến nỗi mặt già đều đỏ cả lên, nhưng trong lòng vẫn gấp gáp, muốn biết tại sao Toàn Hữu lại bảo chú nhỏ nhà Tam Nga đưa đến một ít như vậy, nghe nói mấy con nhỏ nhà nào đó ở Tây Vương Trang còn có thể kiếm được cả đồng bạc, một đứa con trai thông minh mới lớn như vậy, sao không kiếm được nhiều hơn cả đứa con gái thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận