[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 162

Chương 162Chương 162
Lý Như đưa một bát canh bột mì, mọi người trong nhà đều cảm ơn, Cát Tiên Cần kéo Lý Như nói biết bao nhiêu lời cảm ơn, Trương Đồng Tài là một người đàn ông nhưng mắt đỏ lên cũng không nói ra lời gì, nhìn thấy Lý Như đi ra khỏi nhà thì đào một món đồ từ dưới đáy bếp trong nhà ra, đưa cho Tiểu Xuân: "Đi đưa cái này cho thím Mai của con đi, nói là đưa cho Tiểu Lan chơi."
Chân trước Lý Như vừa mới bước đến cửa nhà, chân sau Tiểu Xuân đã chạy tới, nhét một món đồ cho Đại Lâm, nói không đầu không đuôi: "Cha cháu nói là đưa cho Tiểu Lan chơi! Cháu đi đây, bà cháu bệnh cháu còn phải trở về nói chuyện với bà nữa!"
Cả nhà Lý Hoa sững ra một lúc lâu, Đại Lâm giao món đồ kia cho Lý Như, Lý Như cầm lên xem. Được rồi, không phải là cái hộp gỗ nhỏ chạm khắc hoa từ cây Bách lớn đã từng thấy bên nhà lão Trương saol
Cái hộp gỗ nhỏ này không phải là cái kia của nhà lão Trương sao?
Tại sao lại chạy tới tay của Trương Đồng Tài rồi? Còn được đưa tới tận nhà mình nữa?
Lý Như muốn hỏi thêm mấy câu nhưng Tiểu Xuân đã nhanh chân chạy không thấy bóng dáng nữa rồi.
Có điều nghĩ lại lúc đầu khi người trong thôn đều chạy trối chết ra ngoài cũng chỉ có Trương Đồng Tài đi tới cái sân dưới cây Bách lớn của nhà lão Trương, muốn đưa cả lão Trương đi ra ngoài, sau này lão Trương không nguyện ý xuất viện, đại khái là cảm thấy Trương Đồng Tài là một người nhân nghĩa, cho nên đưa thứ đồ có thể đáng chút tiền này cho Trương Đồng Tài?
Trương Đồng Tài để Tiểu Xuân đưa cho Tiểu Lan chơi, phần lớn là cảm thấy thứ đồ này đáng chút tiền, nhưng trị giá không quá nhiều, đại khái là giống như một món trang sức tỉnh khiết nhỏ của thời hiện đại vậy, nói đáng tiền thì đúng là có chút giá trị, nhưng sẽ không có ai coi ra gì.
Giờ đây đến tay của Lý Như, Lý Như nhìn chiếc hộp lớn chừng bàn tay này, tâm tư có chút phức tạp: Nói không chừng bên trong cái hộp nhỏ này, có manh mối của bảo bối kia thì sao?
Chỉ có điều từ sâu trong lòng Lý Như cũng không cảm thấy thật sự có bảo bối gì, dù sao thì, lúc ở hiện đại, cô cũng chưa bao giờ nghe qua có bảo vật gì trong khu vực quanh mười dặm thôn Cốc Đôi này, người Nam Đảo coi trọng như vậy, phần lớn là bị cái tên hán gian vội vàng lập công lấy lòng kia lừa gạt rồi, lại cộng thêm người Nam Đảo giống như châu chấu, bản tính trời sinh nhìn thấy cái gì đều muốn rúc rỉa, cho nên mới vì một cái truyền thuyết mà huy động nhân lực, cuối cùng hao binh tổn tướng.
Nếu như bây giờ trả lại cái hộp này, ngược lại là có chút coi thường tấm lòng của nhà Trương Đồng Tài, Lý Như nghĩ một lúc rồi giấu cái hộp nhỏ vào lỗ tường ở góc nhà. Chuẩn bị đợi qua mấy ngày nữa lại tìm cơ hội trả cho nhà họ Trương, tất nhiên rồi, thật ra thì theo đạo lý mà nói, có trả hay không cũng không có gì, Tiểu Xuân là cha ruột của ông ngoại Lý Như, cuối cùng đồ của Trương Đồng Tài cũng là để lại cho Tiểu Xuân, Tiểu Xuân chỉ có một người con là ông ngoại của Lý Như, ông ngoại Lý Như lại chỉ có một người con gái, là mẹ của Lý Như, cho nên nếu như cái hộp nhỏ này có thể truyền xuống dưới, tới cuối cùng cũng vẫn là thuộc về Lý Như...
Lý Như mới giấu kỹ đồ xong thì Xuyên Trụ tới.
Hai chị em dặn dò ba đứa trẻ trông nhà cẩn thận, Lý Như cũng để lại lương thực để mấy đứa trẻ nấu cơm, xong xuôi cả rồi lúc này mới đi theo về hướng thôn Tiểu Cao.
Thật ra động giấu lương thực của nhà lão Cao là một nơi rất khó phát hiện, bản thân nó vốn là một nơi râm mát, cửa động còn có rất nhiều bụi cây mận gai che chắn, từng nghe Đại Lâm nói, động giấu lương thực này lúc đầu còn một tảng đá cao hơn nửa người, làm khéo léo đến mức một hai người đàn ông bình thường cũng không thể đẩy ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận