[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 62

Chương 62Chương 62
Tết năm nay chắc không có nhà nào nỡ dùng dầu nữa đâu... Đương nhiên, năm nay có thể bình an đi qua không cũng không thể nói trước được.
Lý Như lấy thêm mấy con bỏ vào trong bát, đưa cho thôn dân xung quanh, để bọn họ nếm thử.
Trưởng thôn Vương Lão Mậu thấy mấy người ăn trước đều không có chuyện gì... đáng ra phải đợi thêm chút nữa, nhưng ông ta nghĩ lại, đến nay nhiều năm liên tục gặp hạn hán, giờ lại có nạn châu chấu, trên núi dưới ruộng gần như không còn sắc xanh... Châu chấu ăn được, thế thì mọi người còn đường mà sống, còn nếu không ăn được, độc chết thì ông ta chết, ông già này cũng đã năm mươi tuổi rồi, ngày qua ngày còn không sống nổi, còn sợ chết ư? Thấy đến trưởng thôn cũng đã ăn rồi, thôn dân xung quanh ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của bọ chiên, Tiểu Chiêm lại ở đó ăn đến miệng mồm dính đầy dầu mỡ, có mấy người cũng đồng suy nghĩ với trưởng thôn... Đã như vậy rồi, còn Sợ cái gì?
Anh một con tôi một con, chẳng mấy chốc đã đem chỗ châu chấu chiên của Lý Như phân chia sạch sẽ.
"Ấy? Mùi vị thật lạ!"
"Thật sự ăn được!"
"Con bọ này có vị thịt!"
"Ấy ấy, cho tôi một con nếm thử với, mấy người ăn xong rồi, tôi còn chưa có!" Thôn dân xung quanh tranh nhau thảo luận, đương nhiên cũng có kẻ tính toán chỉ li một lời cũng không nói, mở miệng là ăn một con, còn không ngừng nhìn đám châu chấu chiên được vớt ra khỏi chảo, dẫn đến những người phía sau liên tục kêu to phản đối.
Lý Như cũng không hẹp hòi, thấy dưới đáy chảo còn ít dầu có thể chiên được đều chiên hết, tốt xấu gì cũng phải cho già trẻ lớn bé ở đây đều nếm hương vị này.
Vương Lão Mậu gật đầu: "Không ngờ thứ này nhìn có vẻ đáng sợ, ăn cũng có chút quái lạ... Thứ này ăn hết sạch mùa màng của chúng ta, thì chúng ta ăn nó!" Ánh mắt ông ta nhìn vào Lý Như chứa đầy sự khen ngợi, họ Vương trong cả thôn đều là người trong dòng họ ông ta, Lý Như là vợ của lão Vương nhà ông ta, thuở khi mới cưới về, bảo rằng đây là khuê nữ được nuông chiều từ bé, sợ là sống không thoải mái, không ngờ sau khi chồng cô không còn, cô một thân đàn bà lại có thể mang theo con cái mà sống qua mấy tháng trời, bây giờ lại còn tìm đường sống cho cả thôn, quả là một người có bản lĩnh!
Bên cạnh có người tranh cãi: "Ăn mấy con bọ này cũng chẳng chống đỡ được mấy ngày đâu."
Vương Lão Mậu thổi râu trừng mắt: "Anh không ăn, mấy ngày cũng không chống nổi!"
Người kia bị nói đến ảo não chán chường, ấp úng nói không ra lời, người bên cạnh xem đến buồn cười, nhưng nghĩ đến mảnh ruộng thê thẳm nhà mình đến một chiếc lá cũng không còn thì cười không nổi nữa.
"Ái chà, chắc hẳn trong cánh đồng phía sau nhà chúng tôi vẫn còn không ít, Tiểu Chiêm Tiểu Dịch, cha chúng nó, chúng ta mau về bắt đi!" Vẫn là Tú Miêu vợ của Lý Xuyên Trụ nhanh trí, kêu gọi cả nhà đi bắt bọ. Trông đợi vào lương thực dưới đất là vô vọng rồi, ăn mấy con bọ này cũng không tốt, nhưng dù sao cũng no bụng, lại không tốn tiền, chỉ còn xem bắt được nhiều hay ít không phải sao?
Một nhà của Xuyên Trụ gấp rút đi rồi, người bên cạnh mới nhớ ra, không phải lúc này bắt bọ mới là chuyện lớn được ưu tiên hay sao, xem như cả đêm không ngủ, cũng phải bắt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đó là thứ có thể no bụng đấy! Những người còn lại cũng vội vàng giải tán, sân nhỏ của Lý Như mới xem như được yên tĩnh.
Cả nhà Xuyên Trụ đi về phía đông của thôn, Xuyên Trụ hỏi Tú Miêu: "Không phải lúc anh đi đã bảo em mang Tiểu Dịch đến sau nhà bắt bọ sao?" Tú Miêu ngượng ngùng nói: "Không phải đâu, châu chấu chui từ cửa sổ vào nhà rồi, em sợ vào nhiều quá sẽ làm hỏng đồ đạc, với cả trong ruộng rau vẫn còn dưa non đang phát triển, còn không lo đến đó bắt sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận