[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 106

Chương 106Chương 106
Con dâu thứ ôm đứa con đang luôn miệng kêu đau của mình, thấp giọng oán một câu.
Lão Cao bất chợt thấy trong lòng lạnh toát, quay đầu lại trợn mắt nhìn cái chén sứ thô đựng kẹo vừng kia, bên trong sớm đã sạch bong không còn gì!
"Các con ai đã ăn rồi!"
Ông ấy lớn tiếng hét lên với người nhà, gân xanh trên cổ nổi lên, đôi mắt già đỏ bừng.
Thế này thì còn có thể là do cái gì nữa, ngoại trừ kẹo vừng ra thì còn cái gì?
Lúc này cả nhà họ Cao hầu hết đều sợ hãi.
Bình thường người nhà họ Cao ăn cơm có phép tắc, không có tật xấu tranh giành thức ăn, kẹo vừng kia không được bao nhiêu, tất cả mọi người đều nếm thử, ai cũng ăn cả!
Lúc này trong bụng dường như cũng đang bắt đầu thấy âm ỉ!
"Hỉ Vượng! Nó là thằng gian trá! Con đã bảo mà, đang yên đang lành sao tự nhiên lại có chuyện mặt trời mọc ở đằng tây!"
Trong bụng Cao Hữu Võ tựa như có mấy chục con châu chấu đang nhào lộn, cậu ta hùng hổ nhảy từ trên cầu thang xuống, đi vào trong phòng xách cây súng của nhà họ Cao lên muốn xông ra ngoài.
Lão Cao quát lên một tiếng: "Quay lại!"
"Mau đi chắn tất cả các cửa lại!"
Lúc đang gào lên với lũ con, Lão Cao bỗng thấy bụng quặn thắt , trước mắt một màu đen kịt.
Ông ấy vươn tay vịn vào tường: "Nhanh lên! Đi lấy cuốc đi!" Sau khi qua cơn sửng sốt, mấy người đàn ông nhà họ Cao đều nhanh chóng phản ứng lại, ai nấy đều vội vàng chạy đi lấy vũ khí, động tác này vốn dĩ thuần thục, ấy vậy mà giờ phút này bước chân lại lảo đảo, tay chân phát run.
Tên khốn HỈ Vượng, anh ta bỏ thứ gì vào trong đồ rồi!
Lão Cao có nằm mơ cũng không nghĩ tới ông đã bằng chừng này tuổi rồi mà còn có thể gặp phải người như vậy, chuyện như vậy!
Khổng Liên Thúy tay chân cũng mềm nhữn như cọng mì, ôm Tam Lâm ngồi phịch trên mặt đất, mới cất giọng khóc được hai tiếng đã bị bà nội Đại Lâm vụt cho một tát, bà ấy nghiến răng mắng:
"Khóc tang cái gì, người còn chưa chết đâu!"
Nếu không có cô ta, nhà Lão Cao sao có thể gặp phải thông gia lòng dạ hiểm độc như vậy.
Vô số tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn từ bên ngoài truyền vào, ngay sau đó là tiếng cổng chính nhà họ Cao bị đạp rầm rầm.
Tuy rằng cửa đã được chắn, nhưng người bên ngoài khí thế hùng hổ, hết đợt này tới đợt khác, đổ xô đến nỗi cả căn nhà, cả mặt đất đều đang rung chuyển!
Cao Hữu Võ chửi thề một tiếng, xách theo súng hỏa mai trèo lên cầu thang đá nhắm ra ngoài.
Quả nhiên, bên ngoài nhà họ Cao lại bị vây quanh bởi một đám thổ phỉ! Tên nào tên nấy mặc quần đen, khoác áo trắng, mặt mày hung tợn, ánh mắt tàn ác, có tên cầm dao rựa, súng hỏa mai, có tên khiêng một khúc gỗ, miệng hò nhau tông vào cổng lớn nhà họ Cao.
Cao Hữu Võ bắn một phát hạ gục một tên thổ phỉ, nhưng lúc bắn phát thứ hai, bụng cậu ta bỗng đau quặn, tay run rẩy bắn hụt vào không khí... Cao Hữu Võ hận đến nghiến răng nghiến lợi, Khổng Hỉ Vượng!
Nếu hôm nay ông mày không chết thì mày cứ chờ xem ông có băm mày ra không!
Thôn Cốc Đôi tự đào hố cắt đứt đường, lại cử người đến các thôn lân cận nói cho họ biết, dặn bọn họ nếu không có việc gì thì ban đêm đừng đến thôn Cốc Đôi. Mấy ngày nay ngày nào cũng đều có người trực đêm, dân làng ban đêm đi ngủ cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, thổ phỉ chưa thấy đến, ngược lại có một hai con lợn ngã xuống hố, bị người dân trong thôn khiêng ra xẻ thịt.
Đêm nay cũng không rõ vì cớ gì, Lý Như đã mấy lần ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh lại.
Sáng sớm thức dậy, lại cảm thấy mí mắt bắt đầu giật giật.
Nhưng đi theo người trong thôn đến ngã ba, gặp phải Trương Hồng Hà, nghe cô ta kể một đống chuyện phiếm, sau lại nhìn thấy Trương Đồng Tài và Tiểu Xuân vui vẻ nhảy nhót, chỉ chốc lát sau Lý Xuyên Trụ cũng tới, Lý Như đã yên tâm.
Những lão tổ tông và người thân thiết nhất của cô đều bình an vô sự, không gặp phải chuyện gì cả mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận