[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 196

Chương 196Chương 196
Người đàn ông của cô ấy trở về kể lại tình hình, Hồng Anh cũng buồn rầu thay Hương Thảo, nhưng cũng mừng vì bản thân mệnh lớn.
Đợi mẹ cô ấy Cát Tiên Cần tới, Hồng Anh nói: "Con thấy tay nghề của dì Quế Mai không ổn. Hôm đó con không muốn ngồi bô, nhưng dì cứ nhất quyết đè con xuống, lực tay vô cùng khoẻ, đến mười ngày sau vết bầm trên vai và bắp tay con vẫn còn chưa mờ đi cơ! May mà hôm đó nghe lời mẹ nuôi!"
Bình thường dùng bô đi vệ sinh đã lạnh lắm rồi, sinh con có thể không lạnh ư?
Cát Tiên Cần vỗ cô ấy một cái: "Đừng nói linh tinh! Dì Quế Hoa đã đỡ đẻ ở thôn chúng ta nhiều năm như vậy rồi, lúc mẹ sinh Tiểu Xuân cũng là dì ấy giúp đỡ, chỉ là Hương Thảo mệnh không tốt, may có dì ấy đến kịp!" Hồng Anh bĩu bĩu môi: "Quên đi, con nghe dì Hồng Hà nói rồi, vài năm trước dì Quế Hoa tới thôn Bất Pha đỡ đẻ cho người ta, con dâu nhà đó mất rồi, chỉ để lại một đứa trẻ đang bú sữa mẹ! Dì ấy còn đỡ đẻ cho một nhà ở Tây Vương Trang, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều không còn, còn có thôn chúng ta nữa, mẹ của Tiểu Kiển bị bệnh trong thời kỳ ở cữ, cũng không phải đều là dì ấy đỡ đẻ hay sao?"
Cát Tiên Cần vội vã nói: "Bớt bớt đi, thôn chúng ta chỉ có dì ta biết đỡ đẻ, con nói những lời kỳ quái như vậy, nhỡ đâu truyền tới tai chọc giận dì ta, tới lúc con sinh đứa thứ hai không phải cũng còn cần tới người ta giúp sao? Tới lúc đó người ta không giúp con thì phải làm sao?"
Bởi vì đã đỡ đẻ nhiều, người trong thôn đều nhận định lão Quế Hoa là người trong nghề, phụ nữ trong nhà sinh con đều đến cầu xin bà ta, nhưng Quế Hoa này không phải nhà ai cũng tới. Có nhà vừa nghèo lại vừa chẳng có thứ quý giá gì, bà ta liền làm bộ đau đầu chóng mặt nằm trên giường không chịu dậy.
Lúc Cát Tiên Cần sinh Tiểu Xuân, cũng là nhờ Trương Đồng Tài săn gà rừng ở trên núi trước tặng cho bà ta, bằng không Quế Hoa sao thèm đếm xỉa tới nhà họ Trương sống trong nhà hầm ở Tây Pha chứ?
Hồng Anh nghĩ vậy cảm thấy cũng đúng, nhưng vẫn không cam tâm: "Đồng chí Hứa và đồng chí Kỷ kia không phải đã nói lần tới đến sẽ mang theo đội y tế gì đó sao? Đã hơn nửa tháng rồi nhỉ?"
Cát Tiên Cần than thở một tiếng: "Con nghe bọn họ nói bừa làm gì? Chỗ thung lũng nghèo của chúng ta cái gì cũng không có, người ta đến một chuyến cũng mệt chết, chẳng dễ dàng gì, cũng chẳng kiếm được đồng nào, đến làm gì chứ?"
Hai mẹ con đang nói chuyện, đứa trẻ đang tuổi bú sữa bên cạnh liền bật khóc oe oe.
Hồng Anh bế đứa bé lên bú sữa, Cát Tiên Cần mỉm cười nhìn đứa trẻ, chẳng mấy chốc, mẹ chồng của Hồng Anh bưng một bát cháo kê bước vào.
Sản phụ có tỉnh thần, đứa trẻ cũng khoẻ mạnh, hai nhà thông gia lúc này giống như chị em thân thiết nhiều năm vậy, đều mang mặt mày tươi tắn cười với nhau.
"Nào, cho con bú xong thì ăn chút cháo kê để lót bụng nhé."
Hồng Anh đưa đứa bé đã ăn no nê cho mẹ chồng, mẹ chồng ôm lấy đứa cháu, vui mừng khôn xiết. Hồng Anh bưng bát lên ăn cháo, Cát Tiên Cần nhìn liếc qua một cái, thấy cháo màu vàng vàng, là kê mới trong năm nay, bên trong còn bồng bềnh những lớp dầu cháo đặc quánh, trong lòng vô cùng hài lòng, người mẹ chồng này đúng là đáng để gửi gắm mài
Cả căn phòng đang vui vẻ liền nghe thấy trong sân có người gọi.
"Mẹ! Mẹ! Hai người đồng chí Hứa và đồng chí Kỷ kia lại tới rồi, thật sự mang tới đội tuyên truyền và đội y tế đó! Mấy hôm nay không phải mắt mẹ không tốt sao? Mau để bác sĩ mới của đội y tế nhìn xem saol Không nhanh lên thì sợ rằng hôm nay không đến lượt chúng ta đâu!"
Mọi người đều nhận ra giọng nói này, chính là Tiểu Xuân, hiện giờ Tiểu Xuân đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, sắp thành đứa trẻ trưởng thành rồi, giọng nói cũng thô ráp hơn trước không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận