[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 107
Chương 107Chương 107
Tuy rằng ban ngày chỉ có hai ba người canh chừng ở giao lộ, nhưng vào ban ngày những người nhàn rỗi trong thôn cơ hồ đều tập trung ở đây, những người ban đầu ngồi dưới tán cây hòe đều đã đổi chỗ.
Ngồi nhàn rỗi không có việc gì làm, người trong thôn bèn nói chút chuyện phiếm, ví dụ như nhà nào anh em đánh nhau một trận chỉ bởi vì ăn thêm nửa cái bánh, rồi thì vợ nhà ai đó để dành được cái bánh bao giấu ở trong hốc, kết quả bị chuột tha đi mất, tức đến mức đổ bệnh...
Hai chị em Lý Như và Lý Xuyên Trụ tránh ra xa một chút, đứng ở dưới tàng cây lớn nói chuyện.
Trong những năm mất mùa như thế này, ăn chính là chuyện được ưu tiên hàng đầu. Nếu không thì sao người dân hễ gặp mặt nhau câu đầu tiên là hỏi nhau đã ăn hay chưa, ăn chính là chuyện trọng đại liên quan đến mạng người.
Kể từ lúc Lý Như xuyên qua thật sự là cũng đã vắt óc tìm đủ mọi cách, gần như đã vét sạch chút đồ còn sót lại để cho vào bụng rồi.
Ví dụ như cho đất vào giỏ hoàng kinh*, sọt hoàng kinh bị hỏng để tự trồng rau ở nhà này, đào tổ kiến khoét hang chuột này, bọn trẻ trong thôn sau khi học được từ Lý Như cũng đã quét sạch khu vực xung quanh nhà mình.
*Hoàng kinh là một loại cây, thường được dùng làm thuốc chữa bệnh, cành cây dai nên cũng được dùng để đan giỏ, thúng.
Bây giờ trong thôn Cốc Đôi rất sạch sẽ...
Một người phụ nữ hôm nay đến lượt canh gác, một bên vừa nghe người bên cạnh kể chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua mặt đường và sườn núi xung quanh, bỗng nhiên trông thấy trên sườn núi nhỏ phía tây có một bóng đen nhảy từ trong bụi hoàng kinh ra, bóng đen chạy như bay, bị vấp ngã thoắt cái lại đứng lên tiếp tục chạy về phía thôn Cốc Đôi.
Người phụ nữ chỉ vào bóng đen, lớn tiếng hét lên.
"Nhìn kìa, đó là cái gì? Có phải sói không?"
Người dân trong thôn vừa nghe thấy vậy đều trở nên căng thẳng người kể chuyện không kể tiếp, người nghe cũng không nghe nữa, tất cả đều nhảy dựng lên, híp mắt nhìn về phía ngọn núi nhỏ kia.
"Không phải sói! Đó là con người!"
"Có phải là thổ phỉ hay không?"
"Mau lấy vũ khí, mau mau, gõ chiêng, gõ chiêng! "Này, này, không giống thổ phỉ, chỉ có mỗi một người thôi!"
"Biết đâu là thổ phỉ đến thăm dò đường thì sao”
Người trong thôn năm mồm mười miệng tranh cãi ồn ào, có người đã gõ chiêng, tiếng keng keng keng làm người ta hoảng hốt, đúc lúc người của đội tuần tra đi đến giữa thôn, nghe thấy tiếng chiếng lập tức cầm theo vũ khí chạy lại.
Bóng người kia lại càng nhanh hơn, di chuyển thoăn thoắt giống như một con báo, gặp phải dốc không quá cao thì nhảy thẳng xuống luôn, chẳng mấy chốc đã chạy đến con đường lớn ở cổng thôn... Người này vừa đến gần, ai tỉnh mắt đều đã nhìn ra mặt mũi của cậu.
"ÔI Đây không phải là Nhị Đản sao!"
"Không thể nào! Không phải Nhị Đản đã vào thành phố làm thuê học nghề rồi à?" "Đúng đấy, mới được mấy ngày thôi mài"
"Cha mẹ Nhị Đản đâu? Gọi nhà anh ta đến xem thử xem!"
Lý Như và Xuyên Trụ ngừng nói chuyện, cùng nhìn về phía bóng người chạy tới kia, vóc người kia quả thật không cao, là một cậu bé mới lớn, dáng dấp điệu bộ kia trông cũng giống Nhị Đản, chỉ là một bên mặt đang chảy máu ròng ròng, áo quần rách nát tả tơi, hai chân để trần, lòng bàn chân nát bấy nhầy đến độ thấy từng mảng màu đỏ tươi.
"Nhị Đản? Có phải Nhị Đản đấy không?"
Cậu bé kia chạy đến giữa chừng, trông thấy mấy người này lại sợ hãi muốn chạy ngược trở về nhưng vừa nghe thấy tiếng người trong thôn kêu to lại dừng chân.
Cậu ngẩn ngơ đi về phía trước vài bước, sau khi thấy rõ đám đông này đều là người trong thôn của mình, lập tức ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên!
Người trong thôn vội vàng trải tấm ván gỗ lên hố, mấy thanh niên quen với Nhị Đản chạy tới đỡ cậu lên lưng cõng về.
"Nhị Đản? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhà chủ kia bạc ác, ngược đãi các cậu thành ra thế này à?"
"Đúng vậy, mặt mũi sao lại thành ra thế này?
Tuy rằng ban ngày chỉ có hai ba người canh chừng ở giao lộ, nhưng vào ban ngày những người nhàn rỗi trong thôn cơ hồ đều tập trung ở đây, những người ban đầu ngồi dưới tán cây hòe đều đã đổi chỗ.
Ngồi nhàn rỗi không có việc gì làm, người trong thôn bèn nói chút chuyện phiếm, ví dụ như nhà nào anh em đánh nhau một trận chỉ bởi vì ăn thêm nửa cái bánh, rồi thì vợ nhà ai đó để dành được cái bánh bao giấu ở trong hốc, kết quả bị chuột tha đi mất, tức đến mức đổ bệnh...
Hai chị em Lý Như và Lý Xuyên Trụ tránh ra xa một chút, đứng ở dưới tàng cây lớn nói chuyện.
Trong những năm mất mùa như thế này, ăn chính là chuyện được ưu tiên hàng đầu. Nếu không thì sao người dân hễ gặp mặt nhau câu đầu tiên là hỏi nhau đã ăn hay chưa, ăn chính là chuyện trọng đại liên quan đến mạng người.
Kể từ lúc Lý Như xuyên qua thật sự là cũng đã vắt óc tìm đủ mọi cách, gần như đã vét sạch chút đồ còn sót lại để cho vào bụng rồi.
Ví dụ như cho đất vào giỏ hoàng kinh*, sọt hoàng kinh bị hỏng để tự trồng rau ở nhà này, đào tổ kiến khoét hang chuột này, bọn trẻ trong thôn sau khi học được từ Lý Như cũng đã quét sạch khu vực xung quanh nhà mình.
*Hoàng kinh là một loại cây, thường được dùng làm thuốc chữa bệnh, cành cây dai nên cũng được dùng để đan giỏ, thúng.
Bây giờ trong thôn Cốc Đôi rất sạch sẽ...
Một người phụ nữ hôm nay đến lượt canh gác, một bên vừa nghe người bên cạnh kể chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua mặt đường và sườn núi xung quanh, bỗng nhiên trông thấy trên sườn núi nhỏ phía tây có một bóng đen nhảy từ trong bụi hoàng kinh ra, bóng đen chạy như bay, bị vấp ngã thoắt cái lại đứng lên tiếp tục chạy về phía thôn Cốc Đôi.
Người phụ nữ chỉ vào bóng đen, lớn tiếng hét lên.
"Nhìn kìa, đó là cái gì? Có phải sói không?"
Người dân trong thôn vừa nghe thấy vậy đều trở nên căng thẳng người kể chuyện không kể tiếp, người nghe cũng không nghe nữa, tất cả đều nhảy dựng lên, híp mắt nhìn về phía ngọn núi nhỏ kia.
"Không phải sói! Đó là con người!"
"Có phải là thổ phỉ hay không?"
"Mau lấy vũ khí, mau mau, gõ chiêng, gõ chiêng! "Này, này, không giống thổ phỉ, chỉ có mỗi một người thôi!"
"Biết đâu là thổ phỉ đến thăm dò đường thì sao”
Người trong thôn năm mồm mười miệng tranh cãi ồn ào, có người đã gõ chiêng, tiếng keng keng keng làm người ta hoảng hốt, đúc lúc người của đội tuần tra đi đến giữa thôn, nghe thấy tiếng chiếng lập tức cầm theo vũ khí chạy lại.
Bóng người kia lại càng nhanh hơn, di chuyển thoăn thoắt giống như một con báo, gặp phải dốc không quá cao thì nhảy thẳng xuống luôn, chẳng mấy chốc đã chạy đến con đường lớn ở cổng thôn... Người này vừa đến gần, ai tỉnh mắt đều đã nhìn ra mặt mũi của cậu.
"ÔI Đây không phải là Nhị Đản sao!"
"Không thể nào! Không phải Nhị Đản đã vào thành phố làm thuê học nghề rồi à?" "Đúng đấy, mới được mấy ngày thôi mài"
"Cha mẹ Nhị Đản đâu? Gọi nhà anh ta đến xem thử xem!"
Lý Như và Xuyên Trụ ngừng nói chuyện, cùng nhìn về phía bóng người chạy tới kia, vóc người kia quả thật không cao, là một cậu bé mới lớn, dáng dấp điệu bộ kia trông cũng giống Nhị Đản, chỉ là một bên mặt đang chảy máu ròng ròng, áo quần rách nát tả tơi, hai chân để trần, lòng bàn chân nát bấy nhầy đến độ thấy từng mảng màu đỏ tươi.
"Nhị Đản? Có phải Nhị Đản đấy không?"
Cậu bé kia chạy đến giữa chừng, trông thấy mấy người này lại sợ hãi muốn chạy ngược trở về nhưng vừa nghe thấy tiếng người trong thôn kêu to lại dừng chân.
Cậu ngẩn ngơ đi về phía trước vài bước, sau khi thấy rõ đám đông này đều là người trong thôn của mình, lập tức ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên!
Người trong thôn vội vàng trải tấm ván gỗ lên hố, mấy thanh niên quen với Nhị Đản chạy tới đỡ cậu lên lưng cõng về.
"Nhị Đản? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhà chủ kia bạc ác, ngược đãi các cậu thành ra thế này à?"
"Đúng vậy, mặt mũi sao lại thành ra thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận