[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 213
Chương 213Chương 213
Ban đầu Lý Như muốn Tiểu Lan hoặc là Miên Hoa theo làm trợ lý cho bác sĩ Đỗ, nhỡ sau này có thể dạy ra bác sĩ gì đó cũng nên, ai mà biết hai cô bé lại không làm được nên Lý Như đành cắn răng tự mình sấn tay vào làm thôi.
Thật ra, Lý Như biết rằng cụ bà Lý Mai của cô sau này đã học được cách khám bệnh nên trở thành bác sĩ có tiếng nhất trong phạm vi trắm dặm của vùng núi này!
Mọi người đều nghe đến tên tuổi của một họa sĩ vĩ đại, tận bốn mươi tuổi mới học vẽ, cuối cùng thế mà lại trở thành một bậc thầy trong thế đó.
Thành tích của bà cố cô không so sánh được với người ta nhưng đấy cũng là đến năm bốn mươi tuổi bà mới theo học y.
Bà vừa tự học, vừa được một bác sĩ được chính phủ đương thời đưa tới dạy dỗ tận tình. Ở trên núi, người khác sống đến năm bốn mươi tuổi thì sẽ nghỉ việc về lên chức bà, chuẩn bị an dưỡng tuổi già, còn bà thì lại nghiên cứu bài vở để trở thành một bác sĩ phụ khoa! Lý Như rất ngưỡng mộ vị tổ tiên này.
Nhưng ngưỡng mộ thì cũng chỉ là ngưỡng mộ mà thôi, Lý Như học chuyên ngành du lịch, là chuyên ngành liên quan đến những hoạt động ngoài trời, không dính dáng gì đến ngành y cả! Hơn thế nữa là cái này là về phụ khoal Phải biết trong tâm hồn cô vẫn còn là một thiếu nữ chưa có nếm vị tình yêu bao giờ... Đột nhiên bắt phải nếm khẩu vị nặng như vậy cô không làm được! Bên cạnh đó, cô luôn cảm thấy một ngày nào đó cô có thể quay trở về thời hiện đại, thế nên cô mới nhường cơ hội làm bác sĩ cho Tiểu Lan và Miên Hoa, nhưng mà người tính không bằng trời tính! Đang đau khổ vì phải học sơ đồ cấu trúc cơ thể người, Lý Như bỗng nhướng một bên lông mày lên nói: "Hai đứa cứ thậm thà thậm thụt thế, tới đây có gì không?"
Tiểu Lan chạy đến, cười đùa hí hửng: "Mẹ, mẹ có nhớ lễ đính hôn của Tiểu Nhị Ni không? Nhị Ni thật lòng yêu Thành Tài. Con cũng thật lòng yêu Đại Lâm, mẹ cho con cưới Đại Lâm được không ạ?"
Nói mới nhớ, ở trong làng những đứa bé trạc tuổi Tiểu Lan đều đính hôn hết rồi, còn lại mỗi Tiểu Lan và Đại Lâm. Ngày đó đi xem tuồng kịch mới, trong kịch Thành Tài và Nhị Ni đều làm mọi việc cùng nhau, lúc nào cũng thấy nói cười với nhau...
Nghe Tiểu Lan mạnh dạn nói thế, Lý Như kinh ngạc, cô còn tự khen cô bé trong thâm tâm nhưng ngoài mặt thì vẫn phải ra vẻ người lớn đắn đo suy nghĩ.
"Con hay nhỉ, đến chuyện này mà cũng dám nói hử?"
"Đại Lâm, anh nói đi."
Đại Lâm luống cuống chân tay không biết nên để đâu, cậu gật đầu rồi lắp bắp nói: "Dạ, đúng vậy ạ."
Lý Như đặt cuốn sổ trên tay xuống: "Vậy nếu cháu đính hôn với Tiểu Lan thì không sợ người ta cười cho vì cháu phải đi ở rể à?"
Đại Lâm lắc đầu: "Cháu không sợ người ta chê cười mình đâu, nhưng mà..."
Lý Như trầm giọng: "Là gì?"
"Thím ơi, cháu có thể không đổi họ được không ạ?"
"Được chứ, không đổi cũng được!"
Đến lúc này Lý Như mới thở phào nhẹ nhõm: "Thế đến lúc hai cháu sinh con thì con theo họ ai?"
Đến lúc này, giọng của Đại Lâm trở nên đĩnh đạc: "Đương nhiên là họ Vương rồi." Lý Như cười: "Hừm, được, có lòng như thế là được. Nếu sau này sinh nhiều con thì một nửa họ Cao, một nửa họ Vương là được rồi."
Thật ra đôi khi chuyện con trai đi ở rể cũng là bất đắc dĩ.
Ví dụ có nhà tuyển được rể, sống sung túc mấy chục năm, sinh con đẻ cái, nhưng đến khi cha mẹ vợ không còn, hoặc người con rể làm ăn phát đạt thì sẽ trở mặt đổi lại họ của con cái. Lý Như sống ở thời hiện đại với tư tưởng tiến bộ nên đã nghe đến nhiều câu chuyện như thế lắm rồi.
Vậy nên cần gì phải làm khó, ban đầu cứ rộng lượng trước thì sau này cũng đỡ phải phát sinh tranh cãi.
Chỉ là Lý Như lại thầm nghĩ đến chuyện xưa, vì có con thứ Tiểu Kiển nên bà ngoại mới kết hôn với ông ngoại.
Ban đầu Lý Như muốn Tiểu Lan hoặc là Miên Hoa theo làm trợ lý cho bác sĩ Đỗ, nhỡ sau này có thể dạy ra bác sĩ gì đó cũng nên, ai mà biết hai cô bé lại không làm được nên Lý Như đành cắn răng tự mình sấn tay vào làm thôi.
Thật ra, Lý Như biết rằng cụ bà Lý Mai của cô sau này đã học được cách khám bệnh nên trở thành bác sĩ có tiếng nhất trong phạm vi trắm dặm của vùng núi này!
Mọi người đều nghe đến tên tuổi của một họa sĩ vĩ đại, tận bốn mươi tuổi mới học vẽ, cuối cùng thế mà lại trở thành một bậc thầy trong thế đó.
Thành tích của bà cố cô không so sánh được với người ta nhưng đấy cũng là đến năm bốn mươi tuổi bà mới theo học y.
Bà vừa tự học, vừa được một bác sĩ được chính phủ đương thời đưa tới dạy dỗ tận tình. Ở trên núi, người khác sống đến năm bốn mươi tuổi thì sẽ nghỉ việc về lên chức bà, chuẩn bị an dưỡng tuổi già, còn bà thì lại nghiên cứu bài vở để trở thành một bác sĩ phụ khoa! Lý Như rất ngưỡng mộ vị tổ tiên này.
Nhưng ngưỡng mộ thì cũng chỉ là ngưỡng mộ mà thôi, Lý Như học chuyên ngành du lịch, là chuyên ngành liên quan đến những hoạt động ngoài trời, không dính dáng gì đến ngành y cả! Hơn thế nữa là cái này là về phụ khoal Phải biết trong tâm hồn cô vẫn còn là một thiếu nữ chưa có nếm vị tình yêu bao giờ... Đột nhiên bắt phải nếm khẩu vị nặng như vậy cô không làm được! Bên cạnh đó, cô luôn cảm thấy một ngày nào đó cô có thể quay trở về thời hiện đại, thế nên cô mới nhường cơ hội làm bác sĩ cho Tiểu Lan và Miên Hoa, nhưng mà người tính không bằng trời tính! Đang đau khổ vì phải học sơ đồ cấu trúc cơ thể người, Lý Như bỗng nhướng một bên lông mày lên nói: "Hai đứa cứ thậm thà thậm thụt thế, tới đây có gì không?"
Tiểu Lan chạy đến, cười đùa hí hửng: "Mẹ, mẹ có nhớ lễ đính hôn của Tiểu Nhị Ni không? Nhị Ni thật lòng yêu Thành Tài. Con cũng thật lòng yêu Đại Lâm, mẹ cho con cưới Đại Lâm được không ạ?"
Nói mới nhớ, ở trong làng những đứa bé trạc tuổi Tiểu Lan đều đính hôn hết rồi, còn lại mỗi Tiểu Lan và Đại Lâm. Ngày đó đi xem tuồng kịch mới, trong kịch Thành Tài và Nhị Ni đều làm mọi việc cùng nhau, lúc nào cũng thấy nói cười với nhau...
Nghe Tiểu Lan mạnh dạn nói thế, Lý Như kinh ngạc, cô còn tự khen cô bé trong thâm tâm nhưng ngoài mặt thì vẫn phải ra vẻ người lớn đắn đo suy nghĩ.
"Con hay nhỉ, đến chuyện này mà cũng dám nói hử?"
"Đại Lâm, anh nói đi."
Đại Lâm luống cuống chân tay không biết nên để đâu, cậu gật đầu rồi lắp bắp nói: "Dạ, đúng vậy ạ."
Lý Như đặt cuốn sổ trên tay xuống: "Vậy nếu cháu đính hôn với Tiểu Lan thì không sợ người ta cười cho vì cháu phải đi ở rể à?"
Đại Lâm lắc đầu: "Cháu không sợ người ta chê cười mình đâu, nhưng mà..."
Lý Như trầm giọng: "Là gì?"
"Thím ơi, cháu có thể không đổi họ được không ạ?"
"Được chứ, không đổi cũng được!"
Đến lúc này Lý Như mới thở phào nhẹ nhõm: "Thế đến lúc hai cháu sinh con thì con theo họ ai?"
Đến lúc này, giọng của Đại Lâm trở nên đĩnh đạc: "Đương nhiên là họ Vương rồi." Lý Như cười: "Hừm, được, có lòng như thế là được. Nếu sau này sinh nhiều con thì một nửa họ Cao, một nửa họ Vương là được rồi."
Thật ra đôi khi chuyện con trai đi ở rể cũng là bất đắc dĩ.
Ví dụ có nhà tuyển được rể, sống sung túc mấy chục năm, sinh con đẻ cái, nhưng đến khi cha mẹ vợ không còn, hoặc người con rể làm ăn phát đạt thì sẽ trở mặt đổi lại họ của con cái. Lý Như sống ở thời hiện đại với tư tưởng tiến bộ nên đã nghe đến nhiều câu chuyện như thế lắm rồi.
Vậy nên cần gì phải làm khó, ban đầu cứ rộng lượng trước thì sau này cũng đỡ phải phát sinh tranh cãi.
Chỉ là Lý Như lại thầm nghĩ đến chuyện xưa, vì có con thứ Tiểu Kiển nên bà ngoại mới kết hôn với ông ngoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận