[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 78
Chương 78Chương 78
Người em họ này của cô ta không cho cô ta tí hào quang nào, cho đến tận bây giờ vẫn chỉ là cho mượn nhưng không thấy trả, lần này nhất định là lại tới mượn lương thực rồi.
Nhưng trước mặt rất nhiều các chú, em dâu và trẻ con mà chú năm ăn nói quá đáng, đánh chó cũng nên nhìn mặt chủ chứ!
"Hỉ Vượng tới sao?"
Chủ nhân nhà họ Cao liếc nhìn HỈ Vượng rồi gật đầu một cái coi như là chào hỏi. Vừa rồi nhà ông ấy chỉ bàn bạc chuyện lớn thôi, ông ấy cầm cái cuốc ở góc tường lên rồi đi ra ngoài trước.
Năm người con trai của ông ấy đi theo phía sau, họ cũng thu dọn nông cụ và chuẩn bị làm xong việc theo sự thỏa thuận lúc đầu. HỈ Vượng này cũng thường xuyên lui tới nên cũng chẳng nghĩ tới việc chiêu đãi anh ta.
Hai người em dâu còn lại nhìn nhau, sắc mặt cũng không vui lắm.
Ai mà không có người nhà mẹ đẻ chứ? Nhà chị dâu nhiều chuyện! Một người anh em chú bác, có cần phải căng thẳng đến mức đó không?
Bà nội Đại Lâm cũng mới đứng lên từ bậc thang, bà ấy phủi bụi trên người rồi lên tiếng, nhàn nhạt chào hỏi: "Hỉ Vượng tới à, vào nhà nói chuyện với chị cậu đi..."
Sau đó bà ấy nghiêng đầu phát đồ thủ công cho hai con dâu: "Hai đứa dẫn mấy đứa nhỏ ra sân sau chơi đi."
Hai con dâu dẫn hai đứa trẻ đi ra ngoài, trên đường đi ra nhà sau liên tục than phiền.
"Mấy đứa này, sau này các con không được học theo cậu Hỉ vượng đâu nhé! Đường đường là một người đàn ông mà suốt ngày rảnh rỗi lượn lờ, không ra đồng làm việc đến nơi đến chốn. Ngay cả vợ và con cũng không nuôi được, ngày ngày đi vay mượn của nhà người khác!"
Đại Lâm hơi xấu hổ thay người cậu này của mình, trước kia mỗi lần cậu mình tới đều mang chút gì đó từ nhà họ Cao về. Bà nội cậu bé nể mặt con dâu nên bao nhiều đồ tiếp tế đều cho Hỉ Vượng mượn mà không thấy trả. Lần này mới trải qua nạn đói, sợ là bà nội cậu bé sẽ không cho vay mượn thêm nữa.
Thạch Lâm rất đắc ý: "Vẫn là cậu của con tốt hơn!"
Mỗi lần cậu của Thạch Lâm tới thăm người nhà thì đều không đi tay không, lúc nào cũng mang theo đồ ăn ngon tới cho cậu bé.
Một đám phụ nữ và trẻ con đi ra sân sau, sân sau này là khu sửa thêm của một gian nhà. Bởi vì là sửa sau nên không đủ gạch, tường vẫn còn chưa xây xong, lúc trước là cả nhà lão tam và lão tứ lão ngũ ở đây.
Lão Cao lên tiếng bảo họ dọn dẹp lại nhà trên một chút, những đồ có giá trị thì thu dọn mang xuống nhà dưới. Từ nay về sau sợ là trên dưới già trẻ trai gái đều phải ở trong nhà một thời gian dài rồi.
Hỉ Vượng cụp mắt, bïu môi, cầm trên tay một túi nhỏ đựng vỏ hồng đi ra khỏi sân nhà Lão Cao.
Liên Thúy hơi lén lút đi ra đưa cho anh ta: "HỈ Vượng, nghe nói châu chấu có thể ăn được, nếu như thật sự không được thì cậu đi bắt một ít về có thể lấp được cái bụng rỗng..."
Mặc dù người em họ này không ra gì những cô ta không có anh em ruột thịt, hai nhà đơn độc như vậy, nếu như cô ta không giúp đỡ thì cô ta sẽ không có người nhà mẹ rồi? Tuy nói cô ta là con dâu cả, biết nhà lão Cao tích trữ không ít lương thực nhưng cô ta lại không có chìa khóa, bà nội Đại Lâm giữ nó!
Em họ khóc lóc nói trong nhà nghèo xơ xác, bà nội Đại Lâm chỉ lấy ra năm cân vỏ hồng mà sắc mặt đã khó coi rồi.
Em họ không hài lòng, mẹ chồng lại ghét cô ta, cô ta thật sự là bị kẹp ở giữa khó chịu mà!
HỈ Vượng thở dài kỳ lạ.
"Ai, chắc là châu chấu ngon lắm đây? Nếu như là đồ tốt, sao lão tổ tiên không truyền lại chứ?"
Liên Thúy yên lặng không lên tiếng, tuy nói hôm qua nhà lão Cao cũng bắt được không ít, lúc này đang phơi ở trên lầu, nhưng tính tới tính lui chỉ có chừng mười cân, chắc chắn sẽ không đủ để làm lương thực chính.
Người em họ này của cô ta không cho cô ta tí hào quang nào, cho đến tận bây giờ vẫn chỉ là cho mượn nhưng không thấy trả, lần này nhất định là lại tới mượn lương thực rồi.
Nhưng trước mặt rất nhiều các chú, em dâu và trẻ con mà chú năm ăn nói quá đáng, đánh chó cũng nên nhìn mặt chủ chứ!
"Hỉ Vượng tới sao?"
Chủ nhân nhà họ Cao liếc nhìn HỈ Vượng rồi gật đầu một cái coi như là chào hỏi. Vừa rồi nhà ông ấy chỉ bàn bạc chuyện lớn thôi, ông ấy cầm cái cuốc ở góc tường lên rồi đi ra ngoài trước.
Năm người con trai của ông ấy đi theo phía sau, họ cũng thu dọn nông cụ và chuẩn bị làm xong việc theo sự thỏa thuận lúc đầu. HỈ Vượng này cũng thường xuyên lui tới nên cũng chẳng nghĩ tới việc chiêu đãi anh ta.
Hai người em dâu còn lại nhìn nhau, sắc mặt cũng không vui lắm.
Ai mà không có người nhà mẹ đẻ chứ? Nhà chị dâu nhiều chuyện! Một người anh em chú bác, có cần phải căng thẳng đến mức đó không?
Bà nội Đại Lâm cũng mới đứng lên từ bậc thang, bà ấy phủi bụi trên người rồi lên tiếng, nhàn nhạt chào hỏi: "Hỉ Vượng tới à, vào nhà nói chuyện với chị cậu đi..."
Sau đó bà ấy nghiêng đầu phát đồ thủ công cho hai con dâu: "Hai đứa dẫn mấy đứa nhỏ ra sân sau chơi đi."
Hai con dâu dẫn hai đứa trẻ đi ra ngoài, trên đường đi ra nhà sau liên tục than phiền.
"Mấy đứa này, sau này các con không được học theo cậu Hỉ vượng đâu nhé! Đường đường là một người đàn ông mà suốt ngày rảnh rỗi lượn lờ, không ra đồng làm việc đến nơi đến chốn. Ngay cả vợ và con cũng không nuôi được, ngày ngày đi vay mượn của nhà người khác!"
Đại Lâm hơi xấu hổ thay người cậu này của mình, trước kia mỗi lần cậu mình tới đều mang chút gì đó từ nhà họ Cao về. Bà nội cậu bé nể mặt con dâu nên bao nhiều đồ tiếp tế đều cho Hỉ Vượng mượn mà không thấy trả. Lần này mới trải qua nạn đói, sợ là bà nội cậu bé sẽ không cho vay mượn thêm nữa.
Thạch Lâm rất đắc ý: "Vẫn là cậu của con tốt hơn!"
Mỗi lần cậu của Thạch Lâm tới thăm người nhà thì đều không đi tay không, lúc nào cũng mang theo đồ ăn ngon tới cho cậu bé.
Một đám phụ nữ và trẻ con đi ra sân sau, sân sau này là khu sửa thêm của một gian nhà. Bởi vì là sửa sau nên không đủ gạch, tường vẫn còn chưa xây xong, lúc trước là cả nhà lão tam và lão tứ lão ngũ ở đây.
Lão Cao lên tiếng bảo họ dọn dẹp lại nhà trên một chút, những đồ có giá trị thì thu dọn mang xuống nhà dưới. Từ nay về sau sợ là trên dưới già trẻ trai gái đều phải ở trong nhà một thời gian dài rồi.
Hỉ Vượng cụp mắt, bïu môi, cầm trên tay một túi nhỏ đựng vỏ hồng đi ra khỏi sân nhà Lão Cao.
Liên Thúy hơi lén lút đi ra đưa cho anh ta: "HỈ Vượng, nghe nói châu chấu có thể ăn được, nếu như thật sự không được thì cậu đi bắt một ít về có thể lấp được cái bụng rỗng..."
Mặc dù người em họ này không ra gì những cô ta không có anh em ruột thịt, hai nhà đơn độc như vậy, nếu như cô ta không giúp đỡ thì cô ta sẽ không có người nhà mẹ rồi? Tuy nói cô ta là con dâu cả, biết nhà lão Cao tích trữ không ít lương thực nhưng cô ta lại không có chìa khóa, bà nội Đại Lâm giữ nó!
Em họ khóc lóc nói trong nhà nghèo xơ xác, bà nội Đại Lâm chỉ lấy ra năm cân vỏ hồng mà sắc mặt đã khó coi rồi.
Em họ không hài lòng, mẹ chồng lại ghét cô ta, cô ta thật sự là bị kẹp ở giữa khó chịu mà!
HỈ Vượng thở dài kỳ lạ.
"Ai, chắc là châu chấu ngon lắm đây? Nếu như là đồ tốt, sao lão tổ tiên không truyền lại chứ?"
Liên Thúy yên lặng không lên tiếng, tuy nói hôm qua nhà lão Cao cũng bắt được không ít, lúc này đang phơi ở trên lầu, nhưng tính tới tính lui chỉ có chừng mười cân, chắc chắn sẽ không đủ để làm lương thực chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận