[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 216

Chương 216Chương 216
Trước khi mấy người bác sĩ Đỗ đi, được tặng rất nhiều đặc sản vùng núi và lương khô, tất cả đều do các thôn nhiệt tình đưa, Lý Như cùng mọi người trong thôn tiễn bọn họ đến sườn núi, nhìn theo hướng của mấy người bác sĩ Đỗ đến tận đường núi gập ghềnh...
Cuộc sống yên bình trôi qua rất nhanh, ủy ban thôn nhanh chóng được thành lập, trưởng thôn Vương Lão Mậu tạm thời nhận chức, chuẩn bị chờ dân làng bầu ra thôn trưởng mới và các cán bộ thôn.
Bầu trưởng thôn là một việc mới mẻ, lúc đầu cũng có khúc mắc, ai cũng có lòng ích kỷ, đều muốn người thân, người quen của mình trở thành trưởng thôn, mình cũng có thể hưởng chút lợi lộc, mấy họ lớn trong thôn còn tranh đấu gay gắt với nhau, nhưng đối với những người từng trải qua phong ba bão táp, thì những xáo trộn nhỏ này chẳng là gì cả.
Đến cuối cùng, chọn ra được Xuyên Trụ và Đồng Tài, một người là kế toán, một người là đội trưởng thôn tây.
Lý Như lén lút nói với Xuyên Trụ: "Những thầy bói đó đều đã mai danh ẩn tích, từ nay về sau, bọn họ có lẽ sẽ không được phép làm gì, em phải chú ý một chút, để tránh phiền phức xảy ra."
Xuyên Trụ gật gật đầu: "Ừm, em biết rồi, thời gian này nói chuyện với đồng chí Hứa, em cũng cảm giác được rồi!"
Nửa năm qua đi, trên huyện lại báo tin tức thắng lợi.
Tuy rằng phương nam cách thôn Cốc Đôi rất xa, có lẽ không ai ở đây có thể đến được đó, nhưng cũng không ảnh hưởng đến không khí vui như ăn tết của mọi người.
Hai gian phòng trong phá miếu được cải tạo thành ủy ban thôn treo đầy đèn lồng và giấy màu trát hoa, các thôn dân mở hội nhạc, kèn đồng, sáo trúc, khèn, đàn nhị, chiêng trống cùng hòa tấu, cực kỳ hân hoan, mấy chàng trai cô gái sôi nổi nhảy điệu ương ca, tuy rằng trang phục, đạo cụ đều cực kỳ đơn sơ, nhưng từ khi Lý Như xuyên tới đây, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy các thôn dân thả lỏng giải trí, không phải mặt ủ mày chau lo bữa sớm bữa khuya. Hơn nữa ngày thường sao có thể tưởng tượng được những thanh niên cường tráng kia vậy mà lại còn có tế bào âm nhạc, biết thổi kèn đàn hát đâu!
Người trên huyện cử xuống cứ khoảng nửa tháng lại tới một lần, nói cho mọi người tin tức về thế giới bên ngoài, lúc gần tết, trạm tiêu dùng cũng gần làm xong, chiếm một gian phòng nhỏ trong miếu, do một người đàn ông trung niên què chân không con trông coi, huyện trả tiền lương, một tháng ba đồng tiền, cũng coi như là một công việc tốt trong thôn, vì vậy mà ông ta lập tức nổi tiếng, muốn cưới một cô vợ ở làng khác, tuy một mắt hơi có vấn đề, nhưng vẫn là một cô gái hai mươi mấy tuổi, khiến ông ta mê muội đến điên đầu, gặp ai cũng nói cảm ơn đẳng mới chính phủ mới.
Các thôn dân bận rộn, vui chơi giải trí, thôn Cốc Đôi đang thay đổi từng ngày.
Ngay cả mấy nhà nghèo nhất ở trong hầm trú ẩn cũng đều được chia nhà ở.
Những ngôi nhà này thuộc là những nhà không còn ai sống sót khi chạy nạn, ủy ban thôn ra quyết định phân phát cho các hộ nghèo, đến khoảng sân trống của nhà Tỏa Trụ cũng bị chia đôi thành hai ngôi nhà.
Trong lòng anh trai Lý Như cực kỳ không vui, đi tìm Lý Như và Xuyên Trụ tố khổ.
Xuyên Trụ khuyên anh ấy nên phóng khoáng một chút, dù sao những ngôi nhà đó đều trống rỗng, không ai ở thì cũng sụp xuống thôi. Lý Như cũng biết trong mắt người trong thôn, nhà chính là tài sản đáng giá nhất, nhưng 10 năm, 20 năm nữa, vị trí này trong thôn (không gần đường), nhà xây theo hình thức cũ, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Chính sách là như thế, không nên chỉ vì chút vấn đề này mà khiến mình tức giận, chẳng những bị mang cái danh keo kiệt, còn động chạm đến người cùng thôn.
Tạo ấn tượng tốt với mọi người trong thôn và các cán bộ, tương lai làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn.
Anh trai Lý Như được khuyên nhủ một lúc, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, nhưng ban đầu đây chính là căn nhà mà đại gia đình Tỏa Trụ ở, bây giờ lại chỉ còn mình anh ấy cô đơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận