[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 208
Chương 208Chương 208
"Ừm, tiện uống nước lắm mà, em thử cái này đi!"
Đại Lâm đưa một quả vải điều mà cậu vừa hái được trên sườn núi cho Tiểu Lan: "Có điều là anh nghe đồng chí Hứa nói rằng bây giờ người dân Nam Đảo đang bị đánh đuổi, bọn cường hào và dân bản địa bị đánh bại hết rồi. Đội quân mới sẽ vượt sông để đánh về phía Nam, sau khi lật đổ được chính quyền cũ, nước ta sẽ trở nên hòa bình. Khi đấy thì cả thành thị và làng mạc đều sẽ chung tay xây dựng một đất nước tốt đẹp hơn..."
Tiểu Lan vừa ăn quả vải vừa chăm chú lắng nghe: "Xây dựng kiểu gì?"
"Có lẽ là chúng ta sẽ làm ruộng bậc thang trên núi, sửa chữa lại mương nước, dẫn nước sông Hà từ dưới chân núi lên rồi nước sẽ đi từ kênh đào đến ruộng vườn. Sau đó, chúng ta sẽ xây hai cái hố lớn ở cả đằng Đông và đằng Tây trong thôn, đổ đầy nước sông vào, đến lúc đó người dân trong thôn ta sẽ không cần phải gánh nước qua núi nữa, chỉ cần đi bộ tí trên đường bằng là đến hai cái hố lớn, giống như việc có khe cuối ở bên này vậy!"
Tiểu Lan nghe mà mê mẩn: "Trời ơi! Đi mấy bước trên đường bằng mà vẫn có nước để dùng, còn gì tuyệt hơn không! Em không muốn đi xa như vậy chỉ để gánh nước nữa đâu!"
May mà hai năm nay không có hạn hán nên vào mùa mưa, mọi người để xô chậu bên ngoài là hứng được nước mưa ngay, nước tích trữ trong nhà lúc nào cũng đầy ự, không thì người gánh nước mệt chết mất! Có lẽ vai họ đã hẳn lên vết chai sạn rồi!
Đại Lâm nghĩ mãi mới nói: "Chắc là phải mất rất nhiều năm lắm! Người trong làng xây sửa nhà mà còn tốn hơn một tháng trời, bây giờ đồng chí Hứa nói muốn mở núi phá đá để cải thiện đời sống, chắc chắn sẽ tốn rất nhiều công sức."
Tiểu Lan cười nói: "Thì sao? Thôn mình nhiều người mà, để cho bọn họ làm mỗi ngày một tí, tiến độ chậm cũng được, có người hướng dẫn là được!"
Tự nhiên Đại Lâm nhìn đi nhìn lại Tiểu Lan, cậu không nghĩ người suốt ngày nói đùa, cười cợt một cách vô lương tâm như Tiểu Lan cũng có ý tốt!
Hai người vừa hái rau dại vừa tưởng tượng về tương lai, Đại Lâm cảm thấy gió trời đã cuốn bay tất cả những âu lo phiền muộn mà cậu trăn trở trong lòng.
Thấy mặt trời đã lên cao, Đại Lâm đứng dậy và nói: "Sắp trưa rồi, mình về đi!"
Hai người đi xuống núi với sọt rau dại trên lưng. Họ mới vừa bước tới đường chính thì thấy có hai người lạ đang vác trên lưng rất nhiều thứ, họ đi từng bước về thôn Tiểu Cao!
"Hả? Đây là ai?"
Tiểu Lan đứng yên ngó qua bên đó, dù không thấy rõ mặt hai người đó nhưng có vẻ trông họ rất bẩn thỉu. Cô bé biết họ vừa đi một quãng đường dài để tới đây, cô bé vội vàng chạy đi thông báo cho Đại Lâm: "Đại Lâm, đây có phải người nhà anh không."
Cô bé chưa nói xong thì Đại Lâm đã lao đi, nhảy vài bước xuống đồi, không quan tâm sống chết mà chạy đến, hét lớn: "Mẹ! Mẹ! Đạt! Đạt!"
Cậu không thể không nhận ra bóng lưng đó là mẹ cậu!
Chắc chắn là mẹ cậu rồi!
Đại Lâm chạy nhanh đến mức không quan tâm đến rau dại trong giỏ trên lưng đã bị gió cuốn cho bay tứ tung, Tiểu Lan vừa đi vừa nhặt cho cậu, mặc dù trông cô bé không quan tâm lắm nhưng thật ra trong lòng đã tự đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Mẹ Đại Lâm quay lại là tốt rồi, nhưng thế có nghĩa là Đại Lâm sẽ về lại thôn Tiểu Cao đúng không?
Gia đình cô bé lại không còn con trai nữa à?
"Mẹ! Đạt!"
Đại Lâm hét một hơi rồi lao đến chỗ hai người, khi hai người nghe thấy giọng nói của Đại Lâm, họ quay đầu lại một cách kinh ngạc, thấy Đại Lâm còn sống sờ sờ, cả hai cùng mở to mắt kinh ngạc.
"Đại, Đại Lâm!"
Người phụ nữ trung niên trong bộ quần áo bụi bặm lùi lại một bước, sau đó đứng yên và ngước nhìn Đại Lâm.
"Ừm, tiện uống nước lắm mà, em thử cái này đi!"
Đại Lâm đưa một quả vải điều mà cậu vừa hái được trên sườn núi cho Tiểu Lan: "Có điều là anh nghe đồng chí Hứa nói rằng bây giờ người dân Nam Đảo đang bị đánh đuổi, bọn cường hào và dân bản địa bị đánh bại hết rồi. Đội quân mới sẽ vượt sông để đánh về phía Nam, sau khi lật đổ được chính quyền cũ, nước ta sẽ trở nên hòa bình. Khi đấy thì cả thành thị và làng mạc đều sẽ chung tay xây dựng một đất nước tốt đẹp hơn..."
Tiểu Lan vừa ăn quả vải vừa chăm chú lắng nghe: "Xây dựng kiểu gì?"
"Có lẽ là chúng ta sẽ làm ruộng bậc thang trên núi, sửa chữa lại mương nước, dẫn nước sông Hà từ dưới chân núi lên rồi nước sẽ đi từ kênh đào đến ruộng vườn. Sau đó, chúng ta sẽ xây hai cái hố lớn ở cả đằng Đông và đằng Tây trong thôn, đổ đầy nước sông vào, đến lúc đó người dân trong thôn ta sẽ không cần phải gánh nước qua núi nữa, chỉ cần đi bộ tí trên đường bằng là đến hai cái hố lớn, giống như việc có khe cuối ở bên này vậy!"
Tiểu Lan nghe mà mê mẩn: "Trời ơi! Đi mấy bước trên đường bằng mà vẫn có nước để dùng, còn gì tuyệt hơn không! Em không muốn đi xa như vậy chỉ để gánh nước nữa đâu!"
May mà hai năm nay không có hạn hán nên vào mùa mưa, mọi người để xô chậu bên ngoài là hứng được nước mưa ngay, nước tích trữ trong nhà lúc nào cũng đầy ự, không thì người gánh nước mệt chết mất! Có lẽ vai họ đã hẳn lên vết chai sạn rồi!
Đại Lâm nghĩ mãi mới nói: "Chắc là phải mất rất nhiều năm lắm! Người trong làng xây sửa nhà mà còn tốn hơn một tháng trời, bây giờ đồng chí Hứa nói muốn mở núi phá đá để cải thiện đời sống, chắc chắn sẽ tốn rất nhiều công sức."
Tiểu Lan cười nói: "Thì sao? Thôn mình nhiều người mà, để cho bọn họ làm mỗi ngày một tí, tiến độ chậm cũng được, có người hướng dẫn là được!"
Tự nhiên Đại Lâm nhìn đi nhìn lại Tiểu Lan, cậu không nghĩ người suốt ngày nói đùa, cười cợt một cách vô lương tâm như Tiểu Lan cũng có ý tốt!
Hai người vừa hái rau dại vừa tưởng tượng về tương lai, Đại Lâm cảm thấy gió trời đã cuốn bay tất cả những âu lo phiền muộn mà cậu trăn trở trong lòng.
Thấy mặt trời đã lên cao, Đại Lâm đứng dậy và nói: "Sắp trưa rồi, mình về đi!"
Hai người đi xuống núi với sọt rau dại trên lưng. Họ mới vừa bước tới đường chính thì thấy có hai người lạ đang vác trên lưng rất nhiều thứ, họ đi từng bước về thôn Tiểu Cao!
"Hả? Đây là ai?"
Tiểu Lan đứng yên ngó qua bên đó, dù không thấy rõ mặt hai người đó nhưng có vẻ trông họ rất bẩn thỉu. Cô bé biết họ vừa đi một quãng đường dài để tới đây, cô bé vội vàng chạy đi thông báo cho Đại Lâm: "Đại Lâm, đây có phải người nhà anh không."
Cô bé chưa nói xong thì Đại Lâm đã lao đi, nhảy vài bước xuống đồi, không quan tâm sống chết mà chạy đến, hét lớn: "Mẹ! Mẹ! Đạt! Đạt!"
Cậu không thể không nhận ra bóng lưng đó là mẹ cậu!
Chắc chắn là mẹ cậu rồi!
Đại Lâm chạy nhanh đến mức không quan tâm đến rau dại trong giỏ trên lưng đã bị gió cuốn cho bay tứ tung, Tiểu Lan vừa đi vừa nhặt cho cậu, mặc dù trông cô bé không quan tâm lắm nhưng thật ra trong lòng đã tự đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Mẹ Đại Lâm quay lại là tốt rồi, nhưng thế có nghĩa là Đại Lâm sẽ về lại thôn Tiểu Cao đúng không?
Gia đình cô bé lại không còn con trai nữa à?
"Mẹ! Đạt!"
Đại Lâm hét một hơi rồi lao đến chỗ hai người, khi hai người nghe thấy giọng nói của Đại Lâm, họ quay đầu lại một cách kinh ngạc, thấy Đại Lâm còn sống sờ sờ, cả hai cùng mở to mắt kinh ngạc.
"Đại, Đại Lâm!"
Người phụ nữ trung niên trong bộ quần áo bụi bặm lùi lại một bước, sau đó đứng yên và ngước nhìn Đại Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận