[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 112
Chương 112Chương 112
Trưởng thôn Vương Lão Mậu nghe tin chạy tới, ông ta nhíu mày, trong lòng bàn tay còn nắm chặt tẩu thuốc rồi suy nghĩ một chút: "Việc này không phải là chuyện của một nhà bà đâu, Toàn Hữu cấu kết với thổ phỉ, ai mà biết lúc nào cậu ta sẽ bán luôn thôn của chúng ta đi. Nếu thôn chúng ta không đi tìm cậu ta nói chuyện thì Vương Toàn Hữu sẽ cho là thôn chúng ta đều là lũ nhát gan rồi sau này cậu ta muốn gì thì làm nấy, kế tiếp sẽ dẫn đám thổ phỉ vào thôn ta giết người phóng hỏa luôn đấy chứ không phải không đâu."
Một bà lão chậm chạp nghi ngờ, bà do dự chen vào một câu: "Nó cũng chẳng thể tuyệt tình như vậy chứ? Vương Toàn Hữu dù sao cũng là người của Tây Vương Trang, nó còn có thân thích với mấy nhà trong thôn chúng ta mà." Một ông lão khác bĩu môi chỉ vào cha Nhị Đản nói: "Nhà ông ấy không phải thân thích của Toàn Hữu à? Mẹ của Toàn Hữu là anh chị em họ với ông của Nhị Đản đấy!"
Thanh niên bên cạnh kêu lên kỳ lạ: "Vương Toàn Hữu đâu có nhận thân thích gì, nhà của Lưu Lão Xoa không phải thân thích với nhà nó à? Mười mấy năm nay đánh nhau bao nhiêu trận, anh chồng của anh ta vừa mới tắt thở thì Vương
Toàn Hữu đã khóa cửa phòng lại không cho vợ Lưu Lão Xoa vào trong viện, đây không phải việc Vương Toàn Hữu làm à?"
Vừa lúc Lưu Lão Xoa cũng đứng một bên, nghe thấy vậy thì ông đứng lên phía trước nói: "Không phải tôi bêu xấu Vương Toàn Hữu, thật sự thì mấy năm nay nó hành động không có tình người, Tiểu Trân của Tây Vương Trang mọi người đều biết đúng không? Đó là cháu gái của vợ Trương Toàn Hữu nhưng không phải còn bị nó bán đi à!"
Lúc này trong lòng Lưu Lão Xoa thật sự cảm thấy sợ hãi!
Nếu nhà anh ta vẫn còn ở Lão Xoa Nhai thì sợ là mạng của người nhà cũng chẳng còn, những ngày u ám đó không phải đang chiếu theo giấc mơ hay sao? Những bà lão và các bà vợ trong thôn đang nói chuyện cũng gật đầu: "Đúng đó đúng đó! Đó chính là cháu gái của vợ Vương Toàn Hữu đấy! Mẹ ruột mất sớm mẹ kế không yêu, đứa cháu của vợ Toàn Hữu bị anh ta nhẫn tâm bán đi!" Ban đầu cũng không có quá nhiều lời đàm tiếu về việc bán người và đa số đều là lén lúi nói với nhau, hiện tại Nhị Đản đã tận mắt chứng kiến và tự mình trải qua, Toàn Hữu rất có khả năng thông đồng với thổ phỉ, vậy việc bán cháu gái đi cũng không tính là gì.
Trương Hồng Hà cũng không rảnh rỗi mà vội xen một câu vào: "Này, cô vợ của tên Toàn Hữu đó còn lắm lời hơn cả người chết, sao anh ta lại có thể nhìn trúng cô ta cơ chứ, bên ngoài còn biết bao nhiêu phụ nữ!" Mắt thấy đề tài sắp bị bóp méo, trưởng thôn ho khan một tiếng rồi ra lệnh cho vài thanh niên cường tráng cùng mấy bà lão và mấy cô vợ giỏi đấu võ miệng: "Mấy người chúng ta mang theo dầu lửa đến Tây Vương Trang một chuyến, mặc kệ có đòi được công đạo hay không thì tôi cũng phải cho người Tây Vương Trang biết..."
Những ông lão kiến thức rộng rãi ở bên cạnh cũng gật đầu: "Lão Mậu nói đúng, mặc kệ là như thế nào, mặc kệ bọn người ở Tây Vương Trang có tin hay không thì chúng ta phải đến nói một tiếng với họ!"
Có thanh niên bĩu môi nói: "Đây là tai họa mà Tây Vương Trang bọn họ tạo ra, vậy là đáng đời!"
Trưởng thôn trừng mắt nhìn: "Nói gì đấy, thổ phỉ chiếm Tây Vương Trang lập thành ổ thổ phỉ, ban đêm thôn chúng ta có thể ngủ yên được chắc?" Vả lại hai thôn gần nhau, cưới vợ gả con gái đều có quan hệ thân thích với nhau, có thể giúp vậy tại sao lại không giúp?
Nói rồi trưởng thôn mang theo bảy đến tám người cùng nhau đến Tây Vương Trang, Nhị Đản vẫn luôn được mẹ ôm vào lòng đột nhiên nói: "Ông Lão Mậu ơi, khi cháu đến cháu nghe thấy bên kia núi Lão Xoa Nhai có âm thanh của nhà kho gỗ thì có vài người đang cõng lương thực lên núi, nhìn dáng người hình như là người của đội trưởng Hồng...
Trưởng thôn Vương Lão Mậu nghe tin chạy tới, ông ta nhíu mày, trong lòng bàn tay còn nắm chặt tẩu thuốc rồi suy nghĩ một chút: "Việc này không phải là chuyện của một nhà bà đâu, Toàn Hữu cấu kết với thổ phỉ, ai mà biết lúc nào cậu ta sẽ bán luôn thôn của chúng ta đi. Nếu thôn chúng ta không đi tìm cậu ta nói chuyện thì Vương Toàn Hữu sẽ cho là thôn chúng ta đều là lũ nhát gan rồi sau này cậu ta muốn gì thì làm nấy, kế tiếp sẽ dẫn đám thổ phỉ vào thôn ta giết người phóng hỏa luôn đấy chứ không phải không đâu."
Một bà lão chậm chạp nghi ngờ, bà do dự chen vào một câu: "Nó cũng chẳng thể tuyệt tình như vậy chứ? Vương Toàn Hữu dù sao cũng là người của Tây Vương Trang, nó còn có thân thích với mấy nhà trong thôn chúng ta mà." Một ông lão khác bĩu môi chỉ vào cha Nhị Đản nói: "Nhà ông ấy không phải thân thích của Toàn Hữu à? Mẹ của Toàn Hữu là anh chị em họ với ông của Nhị Đản đấy!"
Thanh niên bên cạnh kêu lên kỳ lạ: "Vương Toàn Hữu đâu có nhận thân thích gì, nhà của Lưu Lão Xoa không phải thân thích với nhà nó à? Mười mấy năm nay đánh nhau bao nhiêu trận, anh chồng của anh ta vừa mới tắt thở thì Vương
Toàn Hữu đã khóa cửa phòng lại không cho vợ Lưu Lão Xoa vào trong viện, đây không phải việc Vương Toàn Hữu làm à?"
Vừa lúc Lưu Lão Xoa cũng đứng một bên, nghe thấy vậy thì ông đứng lên phía trước nói: "Không phải tôi bêu xấu Vương Toàn Hữu, thật sự thì mấy năm nay nó hành động không có tình người, Tiểu Trân của Tây Vương Trang mọi người đều biết đúng không? Đó là cháu gái của vợ Trương Toàn Hữu nhưng không phải còn bị nó bán đi à!"
Lúc này trong lòng Lưu Lão Xoa thật sự cảm thấy sợ hãi!
Nếu nhà anh ta vẫn còn ở Lão Xoa Nhai thì sợ là mạng của người nhà cũng chẳng còn, những ngày u ám đó không phải đang chiếu theo giấc mơ hay sao? Những bà lão và các bà vợ trong thôn đang nói chuyện cũng gật đầu: "Đúng đó đúng đó! Đó chính là cháu gái của vợ Vương Toàn Hữu đấy! Mẹ ruột mất sớm mẹ kế không yêu, đứa cháu của vợ Toàn Hữu bị anh ta nhẫn tâm bán đi!" Ban đầu cũng không có quá nhiều lời đàm tiếu về việc bán người và đa số đều là lén lúi nói với nhau, hiện tại Nhị Đản đã tận mắt chứng kiến và tự mình trải qua, Toàn Hữu rất có khả năng thông đồng với thổ phỉ, vậy việc bán cháu gái đi cũng không tính là gì.
Trương Hồng Hà cũng không rảnh rỗi mà vội xen một câu vào: "Này, cô vợ của tên Toàn Hữu đó còn lắm lời hơn cả người chết, sao anh ta lại có thể nhìn trúng cô ta cơ chứ, bên ngoài còn biết bao nhiêu phụ nữ!" Mắt thấy đề tài sắp bị bóp méo, trưởng thôn ho khan một tiếng rồi ra lệnh cho vài thanh niên cường tráng cùng mấy bà lão và mấy cô vợ giỏi đấu võ miệng: "Mấy người chúng ta mang theo dầu lửa đến Tây Vương Trang một chuyến, mặc kệ có đòi được công đạo hay không thì tôi cũng phải cho người Tây Vương Trang biết..."
Những ông lão kiến thức rộng rãi ở bên cạnh cũng gật đầu: "Lão Mậu nói đúng, mặc kệ là như thế nào, mặc kệ bọn người ở Tây Vương Trang có tin hay không thì chúng ta phải đến nói một tiếng với họ!"
Có thanh niên bĩu môi nói: "Đây là tai họa mà Tây Vương Trang bọn họ tạo ra, vậy là đáng đời!"
Trưởng thôn trừng mắt nhìn: "Nói gì đấy, thổ phỉ chiếm Tây Vương Trang lập thành ổ thổ phỉ, ban đêm thôn chúng ta có thể ngủ yên được chắc?" Vả lại hai thôn gần nhau, cưới vợ gả con gái đều có quan hệ thân thích với nhau, có thể giúp vậy tại sao lại không giúp?
Nói rồi trưởng thôn mang theo bảy đến tám người cùng nhau đến Tây Vương Trang, Nhị Đản vẫn luôn được mẹ ôm vào lòng đột nhiên nói: "Ông Lão Mậu ơi, khi cháu đến cháu nghe thấy bên kia núi Lão Xoa Nhai có âm thanh của nhà kho gỗ thì có vài người đang cõng lương thực lên núi, nhìn dáng người hình như là người của đội trưởng Hồng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận