Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 925: Thạch Nhãn

Tựa như đã nhận ra ánh mắt của Vương Triệt.
Con thú nhỏ kia liền giật nảy mình và lập tức biến mất ngay giữa không trung.
Nó tiêu thất vào hư không, giống như là đang ẩn nấp ở trong tầng không gian khác.
Từng đốm nhỏ tinh quang cũng chầm chậm biến mất.
Tiểu Mao Trùng bay lên vì nó vừa nhìn thấy cái bóng của con thú nhỏ kia, nhưng lúc này cũng đã không còn.
Nó lập tức kêu to một tiếng. "Ti ngô!" (Con thú nhỏ kia đâu rồi?)
Vương Triệt nói: "Có thể ngăn cản Thần Diễm Cự Nhân tự bạo chứng tỏ đứa nhóc kia có thực lực rất bất phàm. Vừa rồi chiêu thức kia không biết là loại Hồn kỹ gì, thế mà lại có thể để cho ngay cả tự bạo cũng đều vô dụng. Hồn kỹ hệ Yêu Linh thì mình biết cũng không nhiều, và cũng tìm không thấy một loại Hồn kỹ giống như vậy."
"Hệ Yêu Linh thật đúng là một loại hệ thuộc tính tương đối thần kỳ."
Vương Triệt nhìn xem chung quanh, sau khi xác định con thú nhỏ kia đã biến mất không thấy đâu.
Anh lại nhìn xem khu vực tầng thứ bảy và đã thấy nó đang dần dần bình phục lại.
Địa hỏa đang dần biến mất, Thần Diễm Cự Nhân đã không còn, hết thảy đều khôi phục về trạng thái bình tĩnh.
Bốn phía cũng không có bất kỳ bóng người nào.
Vương Triệt hô thở ra một hơi nói: "Chiến đấu phát sinh quá nhanh, đoán chừng đội cứu viện căn bản cũng không chạy tới kịp."
Anh cũng không thấy thân ảnh của đám người Lý Vân Tụ đâu nữa.
Vừa rồi sau khi bọn họ nhìn thấy loại tự bạo kia, đoán chừng ngay cả nghĩ cũng sẽ không nghĩ mà liền trực tiếp chạy đi thật xa.
Vương Triệt nói: "Đi xem một chút có nhặt được chiến lợi phẩm gì không?"
Thần Diễm Cự Nhân ngã xuống và Hùng Bảo vẫn còn chưa tu luyện xong.
Vậy lúc này tất nhiên là cần đi quét dọn chiến trường một hồi.
Vương Triệt quan sát bốn phía nói: "Thần Diễm Cự Nhân tự bạo thì hẳn là sẽ không còn lại cái gì. Chỉ hi vọng ở tầng thứ bảy này ta có thể tìm ra thêm hai khối Sinh Mệnh Nguyên Thạch."
Vì là tự bạo nên khẳng định sẽ rất khó còn sót lại cái chiến lợi phẩm gì.
Nhưng đồ tốt dư lại ở tầng thứ bảy này cũng không ít.
Tiểu Mao Trùng đã biến hóa về nguyên hình và đi tới vị trí mà vừa rồi Thần Diễm Cự Nhân đã tự bạo.
Nó phun ra tơ trùng đâm xuống trên mặt đất và cảm ứng khắp bốn phía.
Vương Triệt lắc đầu nói: "Cũng không còn sót lại một chút cặn bã nào."
"Ti ngô!"
Tiểu Mao Trùng kêu to một tiếng, vì chưa tìm được một hồi mà tựa như nó đã phát hiện ra vật tốt gì rồi.
"?"
Vương Triệt đi tới và nhìn xem.
Tơ trùng từ mặt đất xông ra và buộc theo một tảng đá giống như con mắt.
Vương Triệt nhìn xem tảng đá này giống như là con mắt, nói: "Ồ, đây là... Đây chính là thạch nhãn của Thần Diễm Cự Nhân! Thứ này không có bởi vì tự bạo mà bị phá hủy hay sao?"
Anh khẽ nhíu mày vig cảm giác ra có chút không đúng.
Thạch nhãn này dường như ẩn chứa năng lượng hệ mặt đất rất mãnh liệt, dày nặng và kiên cố.
Vương Triệt nắm nó trong tay và nhẹ nhàng bóp.
Thạch nhãn bỗng nhiên tỏa ra một cỗ năng lượng dao động mãnh liệt hướng về bốn phía đã bị đánh xơ xác mà lao đi.
Vương Triệt có chút ngoài ý muốn mà hô lên: “Đá tốt! Những thứ ở trên thân Cổ Hồn thú thật đúng là kì lạ! Thời điểm chiến đấu lúc trước ta còn không có cảm giác ra con mắt này của Thần Diễm Cự Nhân có cái gì đặc biệt?"
Rất nhanh sau đó, Tiểu Mao Trùng lại dùng tơ trùng cày xới một trận ở phụ cận, nó lại đào ra một viên thạch nhãn thứ hai.
Vương Triệt cảm thán nói: "Bằng vào sự hiểu biết của ta đối với Cổ Hồn thú của thế giới này thì vẫn còn chưa đủ nhiều."
Sự hiểu biết của Vương Triệt đối với Cổ Hồn thú chỉ giới hạn sau lần giao lưu cùng với Không Thần Long và quan sát đồ giám Hồn thú thời cổ đại.
Còn lại thì anh cũng không rõ ràng lắm.
Rất nhiều Cổ Hồn thú cũng chỉ là biết tên chứ cụ thể chúng như thế nào thì chỉ sợ vẫn là các giáo sư chuyên môn nghiên cứu Cổ Hồn thú của thế giới này mới làm cho rõ ràng được.
Giống như con hồn thú nhỏ thần bí vừa rồi kia.
Bên trong đồ giám Hồn thú thời cổ đại cũng không hề xuất hiện qua Hồn thú tương tự, Không Thần Long cũng không có đề cập qua.
Vì Vương Triệt chưa từng gặp qua nên anh không có đầu mối, vì vậy ngay cả tên của nó anh cũng biết.
Vương Triệt nói: "Có thể từ bên trong tự bạo mà còn nguyên chứng tỏ đôi thạch nhãn này rất không đơn giản!"
Vương Triệt dùng tinh thần lực để cẩn thận cảm giác đôi thạch nhãn.
Ngoại trừ có thể cảm giác ra được năng lượng bàng bạc của hệ mặt đất, anh còn cảm giác ra được nó không thể phá vỡ.
Nhìn hình dáng của nó thì trong lòng Vương Triệt hơi động, nói: "Cái hình dáng này dựa vào kinh nghiệm của ta đến xem, ngược lại là rất giống một loại chìa khoá nào đó!"
Thạch nhãn của Thần Diễm Cự Nhân nhìn như không có quy tắc, nhưng bề mặt lại hết sức trơn nhẵn.
"Thần Diễm Cự Nhân đến từ địa quật của Hoành Nhạc, vậy thứ này mà là chìa khoá thì sẽ có quan hệ cùng với địa quật mới đúng."
Vương Triệt suy nghĩ, khả năng địa quật sẽ có quan hệ cùng với lai lịch của Thần Diễm Cự Nhân.
Chỉ là Vương Triệt cũng biết đến không nhiều đối với Thần Diễm Cự Nhân.
Vương Triệt đem một đôi Thạch nhãn này thu vào nói: "Được rồi, trước tiên cứ thu lại đã!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận