Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 704: Túy Thiên Thu

Hồn lực bàng bạc trải qua Bách Luyện Hồn Quyết và Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung rèn luyện đã dần biến thành từng sợi Bách Luyện Hồn Lực tinh thuần.
Chỉ qua bốn giờ ngắn ngủi mà Vương Triệt đã tu luyện ra thêm bốn sợi Bách Luyện Hồn Lực.
Vương Triệt: "43 sợi Bách Luyện Hồn Lực rồi, mảnh linh điền thứ tư cũng đã xuất hiện."
Vương Triệt hít sâu một hơi, trong cơ thể anh vẫn còn sót lại không ít năng lượng. Theo Vương Triệt suy đoán anh còn có thể lại tu luyện ra thêm ba sợi Bách Luyện Hồn Lực thì cũng không thành vấn đề.
Năm to canh Bát Trân Bảo có hiệu quả xác thực rất mạnh.
Mạnh hơn không ít so với rất nhiều ăn món ăn trước đó cộng lại.
Hai tô canh đã gần như có thể nhẹ nhõm tu luyện ra một sợi Bách Luyện Hồn Lực rồi.
"Nếu bảo trì tu luyện ra bảy sợi Bách Luyện Hồn Lực vậy lần đại hội Trân Tu này ta sẽ có thu hoạch quá lớn!"
Món ăn không phải nguyên thạch nên cần dùng thêm thời gian dài để luyện chế và cần các loại vật liệu trân quý cho nên giá cả sẽ cực kì đắt đỏ. Thật ra chỉ có Tiết Đông Nông là mới có thể cho ăn miễn phí nhiều đồ tốt như vậy.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là có thể nuốt trôi...
Đoán chừng trong toàn bộ đại hội Trân Tu này cũng không có ai dám càn quét món ăn như Vương Triệt.
Vì thân thể của bọn họ sẽ sớm bị no cho bạo nổ.
Vương Triệt suy nghĩ và nhận thấy còn thừa lại chút ít năng lượng nên anh sẽ đợi đến buổi tối lại tu luyện tiếp.
"Còn lại một giờ, ta sẽ tranh thủ tìm xem có món nào chưa ăn không, vì ta vẫn còn thiếu ba sợi Bách Luyện Hồn Lực nữa. Lần này ta muốn mình sẽ tăng lên khoảng chừng mười sợi Bách Luyện Hồn Lực. Chuyện này tương đương với hai tháng khổ tu bình thường. Nếu ta có thể một hơi tu luyện được năm mươi sợi Bách Luyện Hồn Lực, vậy mảnh linh điền thứ tư kia sẽ có thể bắt đầu trồng loại hồn thực trung cấp."
"Mà loại cơ hội này chỉ chỉ có một lần trong một năm nên ta không thể bỏ qua. Mà năm sau có hiệu quả như này hay không cũng chưa biết. Rốt cuộc khi đó đẳng cấp hồn lực của ta cao lên, nên con đường tu luyện Bách Luyện Hồn Lực sẽ có độ khó càng lớn hơn."
Nghĩ đến đây rồi Vương Triệt lại lần nữa đi tới đại hội Trân Tu.
Lúc này nhân số cũng đã ít đi rất nhiều. Phần lớn mọi người đều đang kiểm tra huy chương Trân Tu của mình để nhìn xem mình có thể lấy được vị trí thứ mấy.
Vương Triệt quét qua một phen để truy tìm mấy gian hàng cần ăn.
Sau đó anh thấy được một gian hàng của đại học tổng hợp Bắc Giang.
Ồ, chốn cũ thân quen a!
Lúc này Vương Triệt mới nhớ tới: "Ta đều đã quên cái gốc rạ này, vì gian hàng của đại học tổng hợp Bắc Giang bên kia ta còn chưa có ghé qua! Nhìn trên hướng dẫn thì đại học tổng hợp Bắc Giang cho ra một loại rượu ngon thì phải? Đại học Lâm Hải bên này là canh còn đại học tổng hợp Bắc Giang bên này thì là rượu. Cái này thật đúng là đang cạnh tranh nhau rồi."
Giữa các đại học và các công ty hay các câu lạc bộ đều sẽ có cạnh tranh.
"Đi tới xem chút thôi."
Vương Triệt đi tới và lúc tới gần thì anh liền phát hiện các học sinh bên này đều đã say khướt.
Khổng Thập Cẩm: "Vương đại ca, anh cũng tới à? Nấc... Rượu này có nồng độ quá lớn... Tôi đã nghỉ ngơi đến trưa cho đủ tinh thần rồi mới đến nếm thử... vậy mà tôi chỉ có thể uống một hớp nhỏ và thành ra thế này... Nấc…"
Hai mắt Khổng Thập Cẩm đã phiếm hồng và cậu ta nói nhấn mạnh từng chữ nhưng còn không rõ, vì đầu lưỡi cậu ta đang run lên và còn được hai bạn học đỡ lấy.
Khí tức hồn lực trong cơ thể cậu ta chấn động rất táo bạo.
Mặt khác là hai bạn nữ Vân Phi Mặc và Thủy Thanh Linh đã đổi một bộ chiến váy. Lúc này cả hai cũng đã ửng hồng hai gò má, da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài đều nhiễm lên mấy phần đỏ nhạt.
Chẳng qua là hai bạn nữ này hẳn là vẫn chưa uống bao nhiêu, nên ý thức coi như vẫn còn thanh tỉnh.
Vân Phi Mặc cười hì hì nhìn Vương Triệt nói:
"Đại học tổng hợp Bắc Giang không hổ là đại học tổng hợp Bắc Giang a! Túy Thiên Thu đúng là còn mạnh hơn cả canh Bát Trân Bảo của đại học chúng ta nữa!"
"Vương Triệt, cậu cũng nên cẩn thận. Vừa rồi Thẩm học tỷ đều suýt chút nữa đã say quá, may mắn là chúng tôi chỉ uống có một ít."
Vương Triệt cười: "Rượu này đúng là đồ tốt."
Thủy Thanh Linh che lấy khuôn mặt nóng hổi nói: "Đúng là đồ tốt, nhưng thật sự uống không được bao nhiêu. Bạn học Vương, còn phải xem chính cậu rồi."
Vương Triệt đi tới và liếc mắt nhìn đã thấy một người quen biết cũ.
Trịnh Thiếu Dương đứng cạnh gian hàng và cười tủm tỉm nhìn Vương Triệt nói: "Vương Triệt! Tôi biết cậu nhất định sẽ tới mà! Những bạn học cũ của cậu đều nhắc tới sẽ chờ cậu đến uống thử rượu ngon của đại học tổng hợp Bắc Giang chúng tôi đó. Cuối cùng thì chúng tôi cũng chờ được cậu. Đưa rượu lên đi!"
Vào lúc này, sinh viên ở các gian hàng gần đó cũng không tính quá nhiều.
Nếu không khi Vương Triệt đến thì chỉ sợ là sẽ có rất nhiều bạn học tại đại học tông hợp Bắc Giang và nhất là sinh viên năm nhất và năm hai sẽ vây lấy anh.
Bởi vì danh tiếng của Vương Triệt đã vang dội tại đó vô cùng.
Các bạn học tại phía sau gian hàng lập tức mỉm cười và trực tiếp bưng lên một bình sứ trắng.
Nhìn qua hẳn là nặng đến hai ba ký.
Bạn cần đăng nhập để bình luận