Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 281: Đồng Cam Cộng Khổ

Chị y tá thở dài nói: "Hẳn là đối thủ của cậu ấy quá yếu. Cũng không biết là học sinh nào yếu như vậy. Hệ Hỏa khắc chế hệ Côn Trùng mà còn không thể khiến Lục Mao Trùng bị thương, nhất định là tu vi quá thấp! Bình thường không cố gắng huấn luyện hồn sủng! Bị đào thải ngay trong trận đầu tiên của cúp Khải Huyền! Thật là!"
Nói xong, bỗng nhiên chị y tá nhìn về phía Chu Ngôn.
Ánh mắt có chút hoài nghi.
"Không phải là em chứ?"
Chu Ngôn lập tức bừng tỉnh, vội vàng xua tay nói: "Không không không, không phải em, chị đừng nói nhảm! Làm sao có thể là em! Tuyệt đối không phải em!"
Chị y tá gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Khuôn mặt Chu Ngôn đỏ bừng, hô hấp dồn dập, giống như đang đeo mặt nạ đau đớn.
"Chu Ngôn, cậu sao thế?"
Đằng xa, một bạn học cùng lớp đi tới.
Ánh mắt Chu Ngôn né tránh.
Chu Ngôn thở dài nói: "Vận may của tôi không tốt. Gặp phải đối thủ quá mạnh…"
"Tóm lại là thua rồi chứ gì?" Bạn học này cười nhạo nói.
"Trần Hách, chẳng lẽ cậu thắng rồi?" Chu Ngôn hỏi.
Đều là bạn cùng lớp, bình thường cạnh tranh rất kịch liệt.
Bây giờ…
Trần Hách cười nói: "Nói nhảm, đương nhiên là tôi thắng rồi. Mặc dù đều là Hỏa Diễm Thứ Thử, nhưng tu vi hồn lực Hỏa Diễm Thứ Thử của tôi cao hơn cậu 50 năm! Đối thủ cũng chỉ là một con hồn sủng hệ Thảo Mộc 400 năm. Có thuộc tính khắc chế, chiến thắng dễ dàng thôi!"
Chu Ngôn lập tức nắm chặt hai tay.
Trần Hách lắc đầu cười nói: "Chậc, cậu không được rồi. Trận đầu tiên đã thua, Khải Huyền Cup của cậu cứ như vậy mà kết thúc rồi!"
"Đồ gà con."
Chu Ngôn hừ một tiếng.
Lúc này, đột nhiên Trần Hách mở miệng nói:
"Ừm, tôi nhận được tin tức của đối thủ tiếp theo rồi này."
"Ồ, một con Lục Mao Trùng hơn 600 năm! Thật hiếm thấy! Nhìn qua đã thấy không đơn giản! Đáng tiếc, chỉ là một con Lục Mao Trùng mà thôi."
Nghe vậy, Chu Ngôn bỗng nhiên sững sờ.
Cậu ta nhìn Trần Hách, giống như nghĩ tới điều gì, trong lòng cười gằn.
Tốt quá!
Không thể để một mình mình chịu đau khổ này được!
Chu Ngôn tức giận nói: "Vãi! Lục Mao Trùng ư? Cái gì vậy? Đối thủ của cậu quá kém rồi đó! Không phải là đang tạo chiến tích cho cậu à? Trận đầu tiên là hệ Thảo Mộc, trận thứ hai là Lục Mao Trùng! Tôi không cam tâm! Dựa vào đâu chứ!"
Trần Hách cười ha ha nói: "Vận may của tôi tốt thôi!"
Chu Ngôn cười lạnh một tiếng: "Hừ, tôi thấy cậu đừng có đắc ý quá sớm! Đề nghị cậu nên kiểm tra chiến tích của đối phương trước, người ta cũng là trận thứ hai, nói rõ trận đầu đã chiến thắng. Tôi thấy cậu không dễ thắng như vậy đâu!"
Trần Hách cười ha ha nói: "Cậu càng nói vậy, tôi càng cảm thấy mình thắng chắc. Cần gì phải tra chiến tích một tên gà mờ. Có thể bị Lục Mao Trùng đánh bại, cũng là một tên gà mờ thôi, tra chiến tích có tác dụng gì? Cậu nói vậy, tôi càng chẳng muốn tra xét. Cứ để ông đây kết thúc cuộc thi của hắn đi!"
Nói xong, cậu ta hùng hổ đi ra ngoài.
Chị y tá đi tới trách cứ: "Bạn học này, Hỏa Diễm Thứ Thử của em bị thương hơi nghiêm trọng chút, hồn lực bị tiêu hao sạch sẽ, phải mất một thời gian để khôi phục. Xảy ra chuyện gì với em vậy?"
Chu Ngôn nói: "Chủ yếu là do đối thủ của em quá mạnh. Em đã... Cực kỳ, cực kỳ cố gắng rồi."
"Được rồi, chờ một lát nhé."
"Vâng!"
Một lát sau, chị y tá mang Hỏa Diễm Thứ Thử ra ngoài.
Chị y tá nói: "Hỏa Diễm Thứ Thử đã hoàn toàn khôi phục, bạn học, em có thể đi rồi."
"Không sao, em muốn đợi một lát." Chu Ngôn tính toán thời gian một chút.
Ừm, hẳn là đã bắt đầu thi đấu rồi.
Một phút đồng hồ… Hai phút đồng hồ… Ba phút đồng hồ…
Chưa được vài phút, quả nhiên Chu Ngôn đã thấy Vương Triệt đi tới, cậu ta vội vàng nhìn qua nơi khác, đề phòng Vương Triệt nhận ra mình.
Vương Triệt cảm thấy hôm nay vận may không tệ, hai trận liên tiếp đều là hồn sủng hệ Hỏa.
Đều là Hỏa Diễm Thứ Thử, chỉ là tu vi hồn lực cao hơn mấy chục năm so với con trước.
Sau lần huấn luyện trước, lần này Lục Mao Trùng đã không còn áp lực gì nữa.
Kinh nghiệm đưa tới cửa, đương nhiên không thể không cần!
Chiến đấu đến giây phút cuối cùng, hồn lực của con Hỏa Diễm Thứ Thử kia đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Ăn sạch kinh nghiệm, sau đó đập phát chết luôn đối phương.
Hoàn mỹ!
"Hai trận đều thắng, hôm nay thi đấu thu hoạch được tương đối khá!"
Hai trận đấu, tuyệt đối hiệu quả hơn so với huấn luyện Lục Mao Trùng nửa ngày.
Vương Triệt mang Lục Mao Trùng đến trung tâm khôi phục lần nữa, khôi phục đơn giản một phen.
Chị y tá rất nhiệt tình.
Vương Triệt hàn huyên vài câu, không đến một phút đồng hồ, Lục Mao Trùng đã khôi phục như lúc ban đầu, sau đó Vương Triệt mang Lục Mao Trùng rời khỏi trung tâm khôi phục hồn sủng.
Lúc này Chu Ngôn mới xoay người, đợi một phút đồng hồ, rốt cuộc cũng nhìn thấy Trần Hách tới.
Chỉ thấy Trần Hách khi thì phấn chấn, khi thì cúi đầu thở dài.
Chu Ngôn nhìn Trần Hách trở về, lập tức giễu cợt nói: "Ồ, nhanh vậy à? Thua rồi sao? Cười chết mất thôi, cậu lại bại dưới tay một con Lục Mao Trùng hả?"
Trần Hách biến sắc, rất có khí thế nói: "Hừ! Con Lục Mao Trùng kia không đơn giản! Cậu không hiểu đâu! Suýt nữa thì tôi thắng rồi! Mà Hỏa Diễm Thứ Thử của tôi đã chiến đấu với con Lục Mao Trùng kia đến giây phút cuối cùng mới thua!"
Chu Ngôn bội phục nói: "Ồ! Ra là vậy! Cậu thật lợi hại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận