Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1378: Trứng Ướp Lạnh Sắp Nở

Dẫn đạo tu luyện bằng cách tọa đàn giảng đạo cũng không dễ dàng.
Nhưng mà tại thời điểm vẽ ra bản vẽ, Vương Triệt cũng đã căn cứ vào thuộc tính và năng lực riêng của bọn chúng để sớm quy hoạch ra lộ tuyến tu luyện nhất định cho chúng nó.
Loại Hồn thú siêu phàm trời sinh như bọn chúng sẽ chỉ cần dẫn đạo sơ bộ là đủ rồi.
Về sau Vương Triệt cứ để chính bọn chúng tự mình cảm ngộ thiên địa và lĩnh ngộ ra thông thiên đại đạo thuộc về chính mình.
Bọn chúng sẽ không cần giống như đám Tiểu Mao Trùng thuộc loại Hồn thú quy hoạch từng bước một và không thể để xảy ra quá nhiều sai lầm.
Vì bọn chúng làm Hồn thú siêu phàm trời sinh, cho nên bọn chúng được giao phó linh hồn về sau thì linh trí đã khai mở, đồng thời đã lấy tốc độ cực nhanh để tăng trưởng.
Loại tốc độ này Tiểu Mao Trùng vừa nhìn là sẽ phải rơi lệ.
Tăng thêm đã có Hùng Bảo dẫn đạo thế nên bọn chúng cảm thấy hứng thú vô cùng đối với việc tu luyện.
Vương Triệt cũng không cần tiến hành bất luận loại lắc lư tư tượng gì nữa.
Anh chỉ cần trình bày cho chúng nó biết từng li từng tí về pháp tắc thiên địa cơ bản của thế giới này là được.
Đồng thời anh còn truyền thụ cho chúng nó một chút công pháp tu luyện đã chuẩn bị xong rồi dẫn đạo cho chúng nó tu luyện.
Cách dạy học này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hồn thú trời sinh có linh trí sẽ thông minh hơn nhiều so với đám Tiểu Mao Trùng.
Chúng là tuyệt thế thiên tài bên trong các Hồn thú.
Phương diện của đám Hồn thú đời thứ hai được xem là một nhóm Hồn thú mạnh nhất của Mặc Ngọc Tinh.
Vừa cất bước mà đã cao hơn rất rất nhiều so với bất luận con hồn sủng nào.
Vương Triệt thi triển Võ Hồn Nguyên Thần đứng ở trên tiên sơn cao ngàn trượng, trong miệng phun ra hồng âm như hoa sen mịt mờ để giảng giải cho mấy chục con Hồn thú tu luyện từng li từng tí.
Hơn 30 con Hồn thú yên lặng lắng nghe. Có con ngồi xổm dưới đất, có con bay trên không trung nhưng đều đắm chìm vào bên trong việc cảm ngộ tu luyện.
Mà tương phản, Hùng Bảo ở một bên nghe thấy mà có chút mông lung.
Vì nó nghe không hiểu gì nhiều.
Cũng do Vương Triệt đang truyền thụ những công pháp này phần lớn là công pháp của yêu tu, chứ không phải là công pháp võ đạo, vì thế phương pháp tu luyện và hướng đường sẽ không giống nhau.
Hùng Bảo gãi gãi đầu và yên lặng lắng nghe.
Sau đó nó thỉnh thoảng quan sát mấy chục con Hồn thú chung quanh rồi nghiêm túc gật đầu để biểu thị dáng vẻ mình cũng nghe hiểu.
Cuộc giảng đạo này kéo dài một ngày, Vương Triệt đã truyền thụ hết thảy năm bộ công pháp, và phân biệt ra cho năm loại Hồn thú lớn tu luyện.
"Về sau cứ mỗi 6 tháng ta sẽ giảng đạo một lần. Trong lúc tu luyện có điều gì không hiểu thì ta cũng sẽ giải hoặc cho bọn mi."
Thật ra 6 tháng cũng rất dài. Nhưng cũng chỉ coi là một cái chu kỳ nhỏ.
Và đã đủ để nhìn ra những con Hồn thú này đến cùng có thể tu luyện những loại công pháp yêu tu đã cải tiến kia hay không.
Đây cũng có thể coi là một cái thí nghiệm.
Ngay cả việc bọn chúng có thể học được các thuật pháp bên trong công pháp hay không thì cũng đều có thể nhìn ra.
Đồng thời việc giảng giải quá nhiều cũng không tốt, vì sẽ dễ dàng làm bọn nó khó tiêu hóa.
Những con Hồn thú này đều có linh trí và ngộ tính rất cao, cho nên chúng nó có thể tu luyện ra cái gì mới là điều quan trọng nhất.
Vương Triệt chỉ cần dẫn đạo đơn giản là đủ rồi.
Mà Vương Triệt cũng không có ký kết sinh mệnh hồn ước cùng với bọn chúng.
Vì Vương Triệt muốn nhìn xem một chút nếu không ký kết sinh mệnh hồn ước thì đám Hồn thú nguyên sinh này về sau sẽ có điều gì khác biệt.
Chí ít dưới sự dẫn đạo tu luyện của Vương Triệt thì chúng nó sẽ có khác biệt hay không?
Giảng đạo xong về vấn đề tu luyện, Vương Triệt liền lấy ra một chút hồn thực và khoáng thạch để cho chúng nó nhìn xem một chút, đợi đến khi chúng nó đã quen thuộc thì mới phân biệt bố trí cho bọn chúng nhiệm vụ riêng phần mình. Đó là chăm sóc rất nhiều tài nguyên và hồn thực trên ngũ đại địa vực.
Như vậy Vương Triệt không chỉ có thể xúc tiến bọn chúng tu luyện, mà anh cũng có thể chia sẻ một bộ phận áp lực.
Nếu không thì Mặc Ngọc Tinh là loại địa phương lớn như thế nhưng chỉ dựa vào một mình Vương Triệt hiện tại đến quản lý thì thật sự hơi mệt một chút.
Sau đó đám Hồn thú liền riêng phần mình bái tạ Vương Triệt rồi mang theo vẻ hưng phấn kích động mà rời đi. Bọn chúng tựa như là đám học sinh mới được cầm tới tay sách giáo khoa mà trong lòng tràn đầy tâm tư để trở về tu luyện.
Vào lúc này, Huỳnh Mộng Linh bỗng nhiên từ đằng xa bay tới, và nó còn ôm theo quả trứng ướp lạnh kia.
Mỗi ngày Huỳnh Mộng Linh đều sẽ mang theo trứng ướp lạnh dạo chơi đông tây một vòng.
"Ô a ô a!"
Huỳnh Mộng Linh vội vàng truyền đến âm thanh.
Vương Triệt hơi sững sờ, hỏi: "Hả? Mi nói đứa nhỏ này sắp nở ra sao? Làm sao lại vào thời điểm này được?"
Thời gian này có chút kỳ quái, vì hơn nửa năm trước trứng ướp lạnh nên nở ra nhưng lại không có kết quả gì.
Ở trên Mặc Ngọc Tinh lâu như vậy nhưng nó cũng không hề có chút động tĩnh nở ra.
Vậy tại sao bây giờ nó đột nhiên lại muốn ra đời?
Bạn cần đăng nhập để bình luận