Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 973: Tiến Vào Thiên Nhạc Sơn

Đạo Hồn Thuật để Lục Mao Trùng tu luyện trên cơ bản là không có.
Trong tổng bộ nghiên cứu hồn sủng Tây Nhạc tuy là có Đạo Hồn Thuật cho Lục Mao Trùng do bọn họ tự khai phá và hiệu quả cũng không tệ lắm.
Nhưng bọn họ sẽ không bán ra bên ngoài vì sẽ không có lợi nhuận.
Bởi vì số lượng khế hồn sư bồi dưỡng Lục Mao Trùng là quá ít, hơn nữa sau khi Lục Mao Trùng tiến hóa thành Lục U Điệp thì Đạo Hồn Thuật cũng cần thay đổi.
Chỉ cần đạt đến mười năm tu vi hồn lực là Lục Mao Trùng đã có thể tiến hóa rồi.
Quá trình tiến hóa ngắn như vậy mà nếu như không phải do nghiên cứu thì căn bản sẽ không cần thiết phải khai phá ra Đạo Hồn Thuật cho Lục Mao Trùng làm gì.
Mà coi như Lục Mao Trùng có được người ta khai phá ra Đạo Hồn Thuật đi nữa, nhưng cũng không có khả năng khiến cho Lục Mao Trùng có thể tăng lên tu vi hồn lực trong vòng một tiếng như vậy.
Đương nhiên bọn họ cũng đã nhìn ra được điều này có liên quan đến thực phẩm mà bọn chúng đã ăn.
Loại Đạo Hồn Thuật này có quan hệ vô cùng mật thiết với thức ăn, vì nó có sẽ tăng khả năng hấp thụ đồ ăn cực kỳ cao.
Hơn nữa, cho dù bọn chúng chưa từng ăn thì tốc độ này cũng phi thường kinh người.
Hà Huyên siết chặt xấp giấy trắng trong tay và nói ra: “Bách Túc Trùng, Nham Giáp Trùng, Hỏa Văn Trùng, tìm mỗi loại năm con mang đến đây.”
Đây là những con hồn sủng loại trùng khác biệt về hệ thuộc tính, phẩm chất và cả hình thể.
Chủ nhiệm nghiên cứu lập tức phản ứng lại và đưa bọn chúng đến thử một chút...
Nửa ngày sau, trong phòng nghiên cứu không ngừng sáng lên vệt trắng, Hà Huyên nhìn chằm chằm vào xấp giấy trắng trong tay, và trong
đầu cô ấy liên tục nhảy ra bốn chữ: “Vô giá chi bảo!”

Một lần nữa tiến vào dãy núi Hoành Nhạc, Vương Triệt cảm thấy nhiệt độ nơi này đã giảm xuống không ít, nhưng vẫn rất cao.
Mặc Vũ Thương Linh bay đến một sườn núi nhỏ nằm gần Thiên Nhạc Sơn.
Núi rừng phía dưới được tạo thành từ những gốc cây cao lớn.
Thiên Nhạc Sơn gần ngay trước mắt, nhìn qua không thấy được điểm cuối, cũng không biết nó cao đến mức nào.
Thần Dụ Thiên Vương nói:
“Thỉnh thoảng địa hỏa vẫn còn phun trào, tuy nhiên cũng không quá khoa trương như trước đây. Trên cơ bản bên phía Châu Tây Nhạc đều có thể giải quyết được.”
“Chắc là Mộng Dụ Huyễn Linh đang ở trong khu vực này. Chỗ này đã xuất hiện địa hỏa hai lần, cũng may là phần lớn đều đã bị dập tắt. Lần đầu tiên là do Hồn thú ở nơi này tự dập tắt. Sau khi những Hồn thú này di chuyển đi thì quân đội bên này đã xuất động để dập tắt một lần nữa.”
“Nhưng bởi vì địa hỏa vốn dĩ rất hung mãnh, cho nên nó đã để lại nham thạch nóng bỏng làm thiêu đốt mặt đất và vô số cây cỏ cổ xưa, cùng với rất nhiều thảm thực vật. Tất cả đã bị thiêu đốt hầu như không còn.”
“Vì nguyên nhân địa hỏa dâng trào nên các ngọn núi cũng đã hình thành những khe hở.”
Thiên Nhạc Sơn phía xa xa giống như là một pho tượng bị vô số đao kiếm chém qua.
Nham thạch nóng chảy ngưng tụ trông giống như máu đen bị đông cứng, nằm rải rác khắp bốn phương tám hương của ngọn núi này.
Loáng thoáng ở giữa Thiên Nhạc Sơn đã xuất hiện một vết nứt.
Phảng phất như nó sẽ vì vậy mà bị vỡ đôi.
Thần Dụ Thiên Vương nói tiếp:
“Nếu như cậu nói Ma Cổ Mông sẽ thức tỉnh, vậy căn cứ vào rất nhiều chuyên gia nghiên cứu trong chiến khu, trên cơ bản hắn sẽ xông ra từ trong Thiên Nhạc Sơn.”
“Đến lúc đó Thiên Nhạc Sơn sẽ trực tiếp sụp đổ, và trận động đất khi đó sẽ gây ra ảnh hưởng đến toàn bộ dãy núi Hoành Nhạc. Từ đó cho dù không nhắc đến sức mạnh của loại cự thú này đi nữa, nhưng chỉ riêng cái phản ứng động đất dây chuyền này thôi cũng đủ làm cho các vùng đất của Châu Tây Nhạc và Châu Vân Cương phát sinh những chấn động không nhỏ.”
“Tai nạn này xảy ra sẽ còn phiền toái hơn sóng thần trước đó rất nhiều.”
“Cũng may là chúng ta đã biết trước được tình huống của Ma Cổ Mông, cho nên mặc dù không ngăn cản được hắn đi ra nhưng cũng sẽ có kế sách để ứng phó trận tai nạn này.”
“Trước mắt thứ nguy hiểm nhất ở vùng này chỉ có thể là Hồn thú hoang dã và đám Quỷ Hồn Sư.”
Bọn họ đã loại bỏ hết những nguy hiểm nên xem ra là đã sớm có chuẩn bị.
Vương Triệt khẽ gật đầu và nhìn lướt qua mấy lần rồi nói: “Tôi đi vào đây.”
Trên đường tới đây Thần Dụ Thiên Vương cũng đã dặn dò anh không ít.
Thần Dụ Thiên Vương gật gật đầu và nhìn Vương Triệt đi vào núi.
Phạm vi của vùng núi này rất lớn, nếu muốn tìm được Mộng Dụ Huyễn Linh thì một hai ngày là khẳng định không thể nào.
Nếu như tìm không thấy thì Vương Triệt sẽ lựa chọn đi gặp Ma Cổ Mông thử xem.
Một mình thám hiểm có độ nguy hiểm cực cao.
Lại còn ở loại địa phương như thế này nữa.
Bởi vì nguyên nhân địa hỏa nên tính tình của những Hồn thú hoang dã ở đây đều khá nóng nảy.
Mặc dù so ra kém hơn hồn thổ, nhưng bọn chúng cũng có tính công kích nhất định.
Sau khi Vương Triệt đi không lâu, mấy tia sáng xuất hiện giữa không trung rồi bắt đầu hạ xuống, hai bóng người đã tụ họp đến bên cạnh Thần Dụ Thiên Vương.
Đó là hai vị lão giả!
Chiến Thiên Vương hỏi: “Cậu nhóc kia đã bắt đầu đi vào rồi sao?”
Thần Dụ Thiên Vương gật gật đầu nói: “Đã đi rồi! Chúng ta chỉ có thể đợi xem cậu ta có thể tìm được Mộng Dụ Huyễn Linh hay không? Nếu không thì Thiên Nhạc Sơn này sẽ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận