Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 121: Thánh Hồn Sư! Hồn Thú Tuyệt Tích!

Vương Triệt thầm nói: "Liệt Tâm Kiến mới là thứ khó đối phó, chứ còn phần thi đua kia thì không thành vấn đề đối với ta. Tương đối mà nói, chỗ phần mộ của nhân loại cường giả kia mới là điểm mấu chốt. Nói không chừng nơi đó vẫn còn lưu lại đồ tốt. Trước tiên ta tới đó thử xem sao."
So với các tuyển thủ còn lại trong đội thi đua, Vương Triệt thật sự không có hứng thú đối với cuộc thi đua này.
Vì anh có hứng thú đối với nơi này hơn.
Rất nhanh sau đó, Vương Triệt đã đi tới mảnh đất lơ lửng có khu phần mộ của vị nhân loại cường giả kia.
Trước đó, Lý phó quan cũng đã nói về lai lịch của khu rừng Phù Không này.
Năm xưa, lúc dị giới xâm lấn, khu rừng Phù Không này chính là chiến trường của hai bên.
Nơi đây đã chết đi rất nhiều nhân loại cường giả và dị giới cường giả.
Nên thi thể của cả hai bên đã biến thành chất dinh dưỡng, để tẩm bổ ra khu rừng Phù Không này.
Thông qua Hồn kỹ Phóng Tơ của Lục Mao Trùng, Vương Triệt đi tới mảnh đất lơ lửng mà Tế Hồn Thụ đã chỉ ra.
Mảnh đất này có diện tích lớn hơn nhiều so với những mảnh đất khác.
Mê vụ nơi đây cũng nồng đậm hơn.
Cho đến khi hạ xuống mặt đất thì Vương Triệt mới nhìn rõ, phía trước có một tòa phần mộ rất đơn giản.
Phía trên tấm bia mộ cũ nát, có điêu khắc rải rác mấy chữ viết tương đối cổ lão nhưng không trọn vẹn:


Đông Long đế quốc, Thánh Hồn Sư, Cố Bắc chi mộ.

Vương Triệt nhìn thấy mà nao nao trong lòng.
Căn cứ theo lịch sử học mà anh đã học qua tại bậc cao trung, Đông Long đế quốc chính là Đông Hoa chiến khu hiện tại. Là quốc gia chỉnh thể vào hơn hai ngàn năm trước.
Thánh Hồn Sư là một loại đẳng cấp cao hơn của Khế Hồn Sư. Chỉ khi nào Khế Hồn Sư đạt tới cấp bảy mươi, thì mới có thể được mang lên biểu ngữ ‘Thánh’ này.
Đây tuyệt đối là cường giả chân chính.
"Nhân vật hơn hai ngàn năm trước chính là khởi đầu của Khế Hồn Sư hiện tại."
Vương Triệt nhìn quanh bốn phía để tìm kiếm, quả nhiên anh đã tìm được mấy bức đồ án ở đằng sau tấm bia mộ.
Mỗi một chỗ bên trên đồ án, đều khắc hoạ một con hồn sủng.
Tổng cộng có năm con.
Theo thứ tự là:
Vân Tiêu Ám Quạ.
Bạo Toàn Linh Hoa.
Thần m Thú.
Thiên Mẫu Địa Trùng.
Động Giác Long.
Khi nhìn thấy đồ án của mấy con hồn sủng này, thần sắc Vương Triệt hơi có chút phức tạp.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì những hồn sủng này đều là loại hồn sủng đã tuyệt tích.
Trong lịch sử học và sinh vật học ở bậc cao trung đều có ghi chép qua.
Cũng không phải nói chúng nó trân quý đến cỡ nào.
Vì trong năm con hồn sủng này, chỉ có Thiên Mẫu Địa Trùng thuộc về giai đoạn tiến hóa thứ ba, cũng là hồn sủng cấp bậc vương giả.
Còn bốn con hồn sủng còn lại cũng chỉ là cấp bậc tuyệt phẩm mà thôi.
Vương Triệt thở dài nói: "Sau trận đại chiến kia, nhân loại và hồn sủng đều tử thương vô số. Cũng bởi vậy mà đã có rất nhiều loài Hồn thú tuyệt tích. Nhưng trải qua những năm nghỉ ngơi sau trận đại chiến để lấy lại sức, cũng đã ra đời rất nhiều giống loài Hồn thú mới. Tuy nhiên, để mạnh mẽ như những loài Hồn thú tuyệt tích kia là chuyện rất khó."
Dù không tính về ký ức kiếp trước được thức tỉnh, nhưng Vương Triệt cũng đã sống ở thế giới này mười tám năm, nên anh vẫn có sự đồng cảm nhất định đối với thế giới này.
Vị giáo sư Ngạn kia đã từng nói qua, tại trận đại chiến năm đó, chí ít có trên trăm loài Hồn thú có thể tu luyện tới trăm vạn năm tu vi hồn lực.
Nhưng sau trận đại chiến, trải qua nhiều năm tu dưỡng thai nghén như vậy, mà số Hồn thú được trời sinh cho loại tư chất này cũng chỉ có mười mấy loài.
Và những loại Hồn thú này tuyệt đối thuộc về dạng chân chính Thần thú trong thiên địa.
Một khi chúng tuyệt tích, thì gần như rất khó lại nhìn thấy chúng.
Cho nên nếu muốn có được huyết mạch của chúng, vậy cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Một trận gió nhẹ bỗng thổi qua, tựa như linh hồn thời viễn cổ đang kêu gọi.
"Ti ngô ti ngô!"
Tất nhiên Lục Mao Trùng không thể hiểu rõ tình cảnh này.
Nó đi đến một bên bia mộ, nhìn thấy được mấy con Hồn thú kia.
Ánh mắt Lục Mao Trùng liền rơi vào trên thân con Thiên Mẫu Địa Trùng. Nó có thể cảm nhận được đây là một con Hồn thú hệ Côn Trùng, nên nó nhịn không được mà kêu to hai tiếng.
Vương Triệt nhìn vào bia mộ, vì cùng là nhân tộc, nên lúc này anh sẽ không muốn đào móc phần mộ này.
Mà nhìn qua đã thấy phần mộ này có sự bảo hộ không được tốt lắm, mà mặt trên còn có cả vết tích đào móc.
Điều này đã nói rõ, trước đó đã có người đến đây đào móc qua.
Bởi vì niên đại quá xa xưa, nên ngay cả chữ viết trên bia mộ cũng đều phai nhạt đến không còn nhìn rõ.
Vả lại nơi này từng là chiến trường, nên khẳng định bia mộ này không thể xây xong ngay lúc đó.
Mà là do hậu nhân tới đây thám hiểm, rồi căn cứ vào dấu vết để lại trên hiện trường mà kiến tạo ra.
Vậy nơi đây sẽ còn có cái bảo tàng gì nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận