Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 372: Trụ Sở Huấn Luyện Tư Nhân

Lý Ngạn Minh thở dài, nói: “Được rồi, dù sao thì cũng có 1 tuần, cậu phải đi thử một lần. Tôi cũng chỉ thể làm được đến thế này. Nếu cậu thật sự thành công, các ban ngành liên quan trên Chiến khu Trung Ương sẽ rất xem trọng cậu, sau này sẽ có lợi cho cậu. Còn nếu không làm được, ừm, chắc cậu cũng chả về được đâu.”
Vương Triệt: “…”
Lý Ngạn Minh tò mò hỏi: “Cậu có thể tiết lộ với tôi một chút là cậu tính giải quyết nó như thế nào không?”
Vương Triệt nói thẳng: “Có nói thì cũng không có tác dụng, vì ông không hiểu được đâu!”
Lý Ngạn Minh giật giật khóe miệng, có chút nhói nhói trong tim.
“Ha ha ha ha…”
Nhạc Tử Lân nhìn thấy vẻ mặt của Lý Ngạn Minh lúc này liền không nhịn được mà cười lớn.
Bọn họ lúc đầu là những người bạn học chung lớp. Lý Ngạn Minh vào quân đội, Triệu Hà gia nhập Bộ nghiên cứu Võ Hồn, Ngạn Tiêu thì đi nghiên cứu hồn sủng. Còn Nhạc Tử Lân thì trải qua mấy cái châu lục, cuối cùng về quê ông tại châu Tây Nhạc để làm quán chủ của đạo quán Tây Nhạc, và bồi dưỡng ra nhiều Khế Hồn Sư chuyên nghiệp cùng với những con hồn sủng ưu tú.
Bây giờ Lý Ngạn Minh cũng được xem như một vị đại lão không nhỏ trong quân đội châu Tây Nhạc.
Qua mười mấy hay hai mươi năm nữa, ông ta cũng sẽ chắc ghế Thiên Vương.
Nhưng lúc này Lý Ngạn Minh lại bị câu nói của một học sinh làm cho bối rối.
Tất nhiên, nếu như đây là một học sinh khác nói ra, Nhạc Tử Lân khẳng đinh sẽ cho rằng vị học sinh này đang khoác lác hoặc đang nói đùa.
Nhưng lời này lại do Vương Triệt nói ra, bởi vậy ông ta sẽ không cảm thấy vậy.
Cũng không có cách nào, vì tình huống tại rừng Phù Không trước đó Nhạc Tử Lân cũng không biết rõ ràng.
Nhưng tại cuộc tranh tài Khải Huyền Cup thì ông ta đã có thể thấy được rõ ràng.
Anh chàng Vương Triệt này thật sự không thể xem xét theo cách bình thường.
Lý Ngạn Minh hỏi: “Vậy cậu có yêu cầu gì trong một tuần này không? Chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng!”
Vương Triệt nói: “Cấc ông hãy giúp tôi tìm một nơi có vị trí đắc địa để bế quan một tuần, và đừng để ai đến quấy rầy tôi là được.”
Lý Ngạn Minh nhìn về phía Nhạc Tử Lân, nói: “Chuyện này thì dễ dàng thôi! Lão Nhạc, tôi nhớ rằng ông có một cái trụ sở huấn luyện tư nhân trong khu rừng nhân tạo ngay tại biên giới của thành Thiên Tâm đúng không? Cho tôi thuê một tuần được chứ?”
Nhạc Tử Lân cười nói: “Lão Lý mù, ông đừng có mà lôi ta vào như thế!”
Lý Ngạn Minh nói: “Dù gì thì cái trụ sở huấn luyện tư nhân đó của ông cũng không ai dùng, nếu để không thì cũng vậy thôi.”
Nhạc Tử Lân suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Vương Triệt gật đầu nói: “Được rồi!”
Trụ sở huấn luyện tư nhân kia cũng đã lâu năm rồi, lúc bọn họ còn học đại học, mỗi lần nghỉ hè đều về quê tại thành Thiên Tâm để tụ tập lại nhằm trao đổi kinh nghiệm tâm đắc với nhau, và thành lập nói đó ra để cho các hồn sủng giao đấu.
Lý Ngạn Minh hỏi thăm: “Cậu còn yêu cầu gì khác không?”
Vương Triệt nói: “Không cần! Một tuần sau đến đón tôi là được!”
Lý Ngạn Minh gật đầu.
Tốc độ của Sơn Hải Long Ưng rất nhanh, so với tàu đệm từ còn nhanh hơn.
Từ châu Tây Nhạc đến thành Thiên Tâm thì nó chỉ cần mười mấy phút là đến nơi.
Tốc độ của hồn sủng mười vạn năm quả nhiên quá kinh khủng.
Hơn nữa nó còn chưa phải bay hết sức, mà chỉ là tốc độ bình thường.
Trụ sở huấn luyện tư nhân của Nhạc Tử Lân không lớn, nằm trong rừng rậm tại vùng biên giới của thành Thiên Tâm, phía xa xa là căn cứ nghiên cứu hồn sủng của thành Thiên Tâm.
Các loại công trình bên trong đều rất đầy đủ.
Nhưng đã lâu không có người đến sử dụng nên tro bụi giăng khắp nơi.
Chỉ thấy Nhạc Tử Lân phất nhẹ cánh tay, Sơn Hải Long Ưng liền phun nhẹ ra một dòng nước.
Dòng nước hóa thành một cái bong bóng nước to lớn, bao phủ cả khu huấn luyện tư nhân khoảng 300 đến 400 mét vuông này.
Bong bóng nước được điều khiển rất chuẩn xác, tựa như đang tiến hành lau dọn. Sau khi bong bóng nước tán đi, Sơn Hải Long Ưng bay trên không trung và vung cánh lên.
Một cơn gió lốc trực diện thổi vào bên trong khu huấn luyện tư nhân và thổi khô toàn bộ.
Nhạc Tử Lân gật đầu nói: “Xong rồi, hẳn là đã dọn dẹp ổn thỏa. Vì đây chỉ là trụ sở huấn luyện tư nhân cũ, nên hoàn cảnh ăn ở cũng bình thường, nhưng mà hồn lực rất đầy đủ và không gian yên tĩnh ổn định, là nơi rất tốt để tu luyện.”
Sơn Hải Long Ưng hạ xuống từ trên cao, Vương Triệt cùng Lục Mao Trùng lập tức nhảy xuống.
Lục Mao Trùng được tận hưởng cảm giác bay lượn trong không trung, bây giờ cả người nó vẫn đang bồng bềnh, nên khi hạ xuống đất thì chân nó có chút đứng không vững.
Lý Ngạn Minh nói: “Vậy một tuần sau tôi sẽ đến đón cậu. Nếu có việc gì thì cứ tìm đến căn cứ nghiên cứu hồn sủng của thành Thiên Tâm nhé.”
Vương Triệt ra dấu OK.
Sơn Hải Long Ưng lại cất cánh và biến mất trong tầm mắt.
Vương Triệt bắt đầu quan sát trụ sở huấn luyện tư nhân này, anh phát hiện đây đúng là một chỗ tốt để tu luyện.
Các loại khí giới dùng cho huấn luyện đều có đủ, tuy có chút rỉ sét.
Sân bãi cũng không tính là quá lớn, nhưng dùng cho hồn sủng tu vi hồn lực mấy trăm năm là đủ rồi.
Nơi này cách căn cứ nghiên cứu hồn sủng của thành Thiên tâm cũng không xa, chỉ vài phút đi đường mà thôi.
Nhưng đầu tiên Vương Triệt trở về nhà trước để gặp cha mẹ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận