Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 479: Trường Đại Học Di Cư

Vương Triệt nói: "Em chỉ tìm hiểu sơ qua thôi! Nghe nói hiệu trưởng của trường đại học Lâm Hải Bắc Giang này là một vị Khế Hồn Sư có Võ Hồn rất cường đại, là một ngọn núi lớn."
Điền Tiểu Vũ cảm thán nói: "Cậu nghiên cứu rất đầy đủ nha! Không sai, ngọn núi lớn này chính là Võ Hồn! Là Võ Hồn của hiệu trưởng trường đại học chúng ta! Nó đã ở chỗ này mười năm rồi!"
Khổng Thập Cẩm nghi ngờ nói: "Mười năm sao? Nhưng những tòa nhà kia không giống như là chỉ có mười năm lịch sử!"
Điền Tiểu Vũ cười nói: "Đúng vậy! Tôi chỉ nói nó đứng sừng sững ở chỗ này mười năm, chứ lại không nói chỉ có mười năm! Nơi này là vị trí hiện tại của trường đại học Lâm Hải Bắc Giang”
Hai chữ hiện tại đã hấp dẫn sự chú ý của đám tân sinh viên.
"Sau mỗi một đoạn thời gian, hiệu trưởng đều sẽ dời đi ngọn núi lớn này và mang theo trường đại học Lâm Hải Bắc Giang cùng với rất nhiều học sinh và các giáo sư để đi tới những châu lục khác. Sau đó toàn trường sẽ nghiên cứu về các giống cây nông nghiệp mới ở nơi đó, nhằm giải quyết một chút vấn đề về cây nông nghiệp ở khu vực đó."
Đám người nghe xong thì đều vô cùng kinh ngạc.
́n tượng lắm! Thế mà trực tiếp mang theo cả một ngọn núi và một ngôi trường đại học đi khắp nơi sao?
Mạnh như vậy à?
Những học sinh mới nghe xong thì tâm tình liền bành trướng.
Quá lợi hại!
Điền Tiểu Vũ cười nói:
"Bên trên tòa núi lớn này thì hiệu trưởng trường chúng ta đã xây dựng nên một hệ sinh thái tuần hoàn hoàn chỉnh. Ở phía trên đó ăn uống ngủ nghỉ cũng không thành vấn đề. Bên trong trung tâm của ngọn núi còn có một con hồn sủng hệ lôi điện rất cường đại được hiệu trưởng dùng làm nơi cung cấp điện lực. Các khu vực trên đỉnh núi đều có các trạm phương tiện giao thông liên lạc, để giúp cho điện thoại của các em có thể tiến hành liên lạc từ xa."
"Hồn thực không giống với loại cây trồng bình thường, cho dù lực điện từ rất nhỏ nhưng trong vài trường hợp cũng sẽ không quấy nhiễu sự tăng trưởng của bọn chúng, mà còn thúc đẩy tốc độ sinh trưởng của chúng nữa! Cho nên trên ngọn núi lớn này đều trồng phần lớn các loại hồn thực khá hiếm thấy, chứ không phải là các loại cây trồng bình thường."
"Bất luận là mưa to gió lớn, hay là các loại hoàn cảnh thời tiết môi trường khắc nghiệt đi nữa, ngọn núi này đều có biện pháp khác nhau để đối phó."
Có tân sinh viên tò mò hỏi: "Chị gái, để ngưng thực ra một ngọn núi to như vậy thì hồn lực cần sử dụng nhiều đến mức nào?"
Thực hóa Võ Hồn là cần sử dụng hồn lực.
Điền Tiểu Vũ bỗng mang vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Chuyện này liên quan đến sự cân bằng sinh thái ở bên trong ngọn núi, nên cần vận dụng chân thân Võ Hồn. Tình huống cụ thể rất là phức tạp, cho dù nói rõ ra thì các em cũng nghe không hiểu đâu. Thật ra tôi cũng không hiểu vì tôi cũng chỉ là sinh viên đại học năm thứ hai thôi!"
Mọi người nhất thời cười ha ha lên.
Vương Triệt cũng cười cười, ngọn núi lớn này tất nhiên là không đơn giản. Những gì Điền Tiểu Vũ giới thiệu đều là một ít thông tin tương đối dễ hiểu.
Và cô ấy không có khả năng nói thật kỹ càng chi tiết.
Điền Tiểu Vũ nói:
"Đúng rồi, nếu như muốn đi ra ngoài thì trên núi còn có thiết lập rất nhiều trạm di chuyển. Những trạm di chuyển trên ngọn núi này có rất nhiều sinh viên năm hai hoặc năm ba, bọn họ đều có được Bằng lái phi hành hoặc là một chút Khế Hồn Sư bình thường có chuyên môn. Bọn họ đều có thể dùng hồn sủng của mình để mang các bạn đến các thành phố gần đây."
"Còn nếu các em cảm thấy phiền phức và bản thân mình cũng có hồn sủng có thể bay được, vậy tôi đề nghị các bạn trong lúc học đại học nhất định phải lấy được Bằng lái phi hành!"
"Đến lúc đó các em có thể tự mình làm tài xế và kiếm thêm một ít thu nhập cá nhân ngoài giờ học."
"Và như vậy bản thân các em muốn đi vào thành phố thì cũng sẽ thuận tiện và dễ dàng hơn rất nhiều."
"Nếu như các em không có hồn sủng hệ Thiên Không, tôi đề nghị hồn sủng thứ hai các em nhất định phải chọn một con hồn sủng hệ Thiên Không. Vô luận là dùng để đối chiến hoặc là làm cái gì cũng đều có tác dụng rất lớn."
Bằng lái phi hành sao?
Nếu muốn bay lượn trong thành phố thì nhất định phải lấy được bằng lái phi hành.
Còn nếu như ra khỏi thành phố để bay trong vùng dã ngoại, vậy thì có bằng lái phi hành hay không cũng không quan trọng lắm.
Nhưng nếu như đã vào bên trong thành phố, mà muốn dùng hồn sủng hoặc tự mình dùng hồn dực để bay ở nội thành, vậy bằng lái phi hành là thứ không thể thiếu được.
Nếu không có món đồ này thì một khi bị đội đô đốc thủ vệ của thành phố bắt được là sẽ bị phạt rất nặng.
Giống như là các Khế Hồn Sư sử dụng Không Tốc Điểu để chuyển phát nhanh, bọn họ đều phải có bằng lái phi hành chính quy.
Khổng Thập Cẩm mang vẻ mặt tràn đầy phấn khởi nói: "Con Linh Lung Kiêu của tôi muốn đi thi bằng lái phi hành ngay trong năm nhất!"
Một vị tân sinh viên trêu ghẹo nói: "Chắc là không được đâu! Tôi nhớ được năng lực phi hành của Linh Lung Kiêu không mạnh mà! Nó chỉ là hồn sủng hệ Thảo Mộc chứ không phải là hồn sủng hệ Thiên Không đâu à! Cậu đang làm khó nó rồi đấy! Ha ha ha!"
Linh Lung Kiêu là một loại hồn sủng cỡ nhỏ, mặc dù nó cũng có thể bay nhưng chỉ có thể chở được một hoặc hai người.
Và cũng chỉ có thể bay ở tầng trời thấp.
Vì nó cũng không phải là hồn sủng hệ Thiên Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận