Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 670: Lên Đài

Tuy Võ Hồn của Thẩm Minh Loan đã hiện ra nhưng vị thiếu niên tóc đen kia vẫn không hoảng hốt.
Anh ta cầm đại bảo kiếm trong tay và chân trái lại giẫm chân phải rồi Hồn Hoàn lóe ra để tiếp tục tấn công.
Một người cùng với một con chim đánh nhau dữ dội.
Cuối cùng vị thiếu niên tóc đen đã ném thanh đại bảo kiếm ra ngoài và mãnh liệt lăng không bay lên, thế công như núi bổ xuống đánh bại Lưu Ly Thương Loan và đạt được thắng lợi.
Sau khi đánh xong, vị thiếu niên tóc đen nói: "Thẩm học tỷ cho dù đã đi làm ruộng nhưng cũng vẫn lợi hại như vậy. Đáng tiếc là chị cũng giống như Trịnh Thiếu Dương, chỉ có thể để cho tôi phát huy ra một nửa thực lực. Thế nhưng Cánh Tay Kỳ Lân của Trịnh Thiếu Dương tương đối khó đối phó. Còn U Trì của chị trước mắt còn chưa khai phá ra và hồn sủng thứ hai ban đầu cũng tương đối yếu.”
Thẩm Minh Loan đi tới vuốt ve đầu của Lưu Ly Thương Loan và nói: "Về phương diện chiến đấu này cũng không phải là thế mạnh của tôi. Nhưng mà hơn một năm nay cậu quả thật đã trở nên mạnh hơn không ít. Vậy con Tiểu Kiếm Long của cậu đâu rồi?”
Dương Tuyền: "Nó đang chờ!"
Thẩm Minh Loan: "Chờ cái gì?"
Dương Tuyền: "Chờ một đối thủ có thể làm cho nó đi ra!"
"..."
Thẩm Minh Loan nhịn không được mà bật cười, nói: "Cậu vẫn là một người cuồng như vậy! Một năm trước, Tiểu Cầm đã nói với tôi rằng cậu đã bỏ xa em ấy và biến mất trong hơn một năm. Cậu ngược lại thật sự rất hạ quyết tâm a! Lúc trước khi còn học lớp 12 hai cô cậu đã yêu nhau như vậy thế mà cậu nói bỏ là bỏ!"
Thiếu niên tóc đen nhìn lên bầu trời và nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi cũng không có biện pháp, vì kiếm đạo là sự cô độc. Khi tôi thức tỉnh Võ Hồn Vô Phong Kiếm vào một khắc kia, thì trái tim của tôi đã không thể chứa đựng được những thứ khác.”
"..."
Thẩm Minh Loan trừng mắt nhìn vị thiếu niên tóc đen này một cái.
Tất cả bọn họ đều đến từ cùng một trường trung học và đã quen biết nhau.
Thẩm Minh Loan bỗng nghĩ tới chuyện gì nên hỏi: "Thôi quên đi, tôi nói không lại cậu. Vậy cậu vẫn tiếp tục muốn khiêu chiến nữa sao? Nếu cậu còn muốn khiêu chiến thì tôi đã tìm ra người có thể trị được cậu.”
Thiếu niên tóc đen vuốt ve Vô Phong Kiếm trong tay và nói: "Tôi sẽ phụng bồi đến cùng."
Thân kiếm đen kịt tản ra ánh sáng tối tăm, nặng nề, thâm thúy, không có bất kỳ vẻ xinh đẹp nào.
Thẩm Minh Loan nhìn qua một lượt thì lập tức thấy được thân ảnh của Vương Triệt mà không khỏi cười nói: "Không cần tôi đi tìm người mà người đã tới rồi."
Sau khi nói xong, Thẩm Minh Loan nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Thương Loan. Tiểu Thương Loan kêu lên mấy tiếng rồi biến nhỏ và bay đến bả vai của cô.
Thiếu niên tóc đen đứng tại chỗ và nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để tâm đến những thứ bên ngoài.
Dường như anh ta không cảm thấy tò mò là ai đang đến.
Trái tim của anh ta dadng rất yên tĩnh.
Vương Triệt thoáng tán thưởng một tiếng: "Anh ta đúng là một tài năng luyện kiếm."
Khổng Thập Cẩm vội vàng nói:"Vương đại ca, bây giờ không phải lúc để anh khen người ta đâu. Chúng ta bên này không có ai nữa rồi nên anh mau lên đi! Anh hãy đánh bại anh ta bằng con Lục Mao Trùng của anh đi!”
Khổng Thập Cẩm nói xong liền nhìn về phía Lục Mao Trùng đang đứng sau lưng Vương Triệt và nó đang nghiêm túc lật xem bộ tiểu thuyết.
Đây là thời gian nghỉ ngơi giải trí của nó nên nó không thể để lãng phí mà chỉ chăm chú xem tiểu thuyết.
Lục Mao Trùng không để ý đến ánh mắt của Khổng Thập Cẩm, vì nó bây giờ đang bị hấp dẫn bởi nội dung của câu chuyện.
Đánh nhau sao? Lúc này dù trời sụp đổ thì tôi cũng sẽ không đi đánh nhau đâu!
Thẩm Minh Loan đi xuống và nhìn Vương Triệt, nói:
"Học đệ, trường chúng ta chỉ có thể dựa vào cậu thôi đấy. Cậu bạn kia tên là Dương Tuyền, sư phụ của cậu ta chính là Vô Phong Thiên Vương.”
"Ồ, đúng rồi. Hiệu trưởng Cố đã nói với tôi là chỉ cần ai có thể đánh bại cậu ta thì ông ấy sẽ trực tiếp ban thưởng 500 điểm tích lũy! Và cộng thêm phần thưởng thần bí của Vô Phong Thiên Vương nữa.
Phần thưởng 500 điểm tích lũy này rất hấp dẫn.
Vương Triệt liền cảm thấy hứng thú.
Còn đối với phần thưởng thần bí kia thì Vương Triệt ngược lại cũng không quan tâm.
500 điểm tích lũy kia sẽ giúp anh đổi được rất nhiều thứ tốt.
Điểm tích lũy ở học viện vẫn là thứ tương đối khó kiếm được.
Vương Triệt nói: "Vậy thì tôi sẽ đi thử xem sao."
Thật ra cho dù không có phần thưởng thì Vương Triệt cũng sẽ đi lên.
Dù sao anh cũng là sinh viên của học viện Lâm Hải, nên thể diện của trường mình thì anh vẫn cần phải bảo vệ.
Chỉ là Vô Phong Thiên Vương lại còn cho ban thưởng nữa.
Ý tứ này thì Vương Triệt hiểu được.
Anh sẽ tốc chiến tốc thắng.
Vương Triệt bước lên đài.
Lúc này, ở phía xa xa.
Hiệu trưởng Cố và Vô Phong Thiên Vương đang đứng nhìn từ nơi xa.
Hiệu trưởng Cố cười nói: "Dương Thiên Vương, cậu đang muốn làm khó sinh viên trường tôi đấy sao?"
Vô Phong Thiên Vương nói: "Không khó lắm đâu, không khó lắm đâu. Trong lòng của em đã có nắm chắc. Chỉ cần Vương Triệt ra sân để giáo huấn Dương Tuyền một trận là được.”
Hiệu trưởng Cố nói: "Nào có đơn giản như vậy? Đệ tử của cậu lợi hại như thế thì đối với Vương Triệt mà nói cậu ấy sẽ không dễ dàng làm được sự giáo huấn. Điều này là rất khó làm. Một chuyện khó khăn như vậy sẽ là gánh nặng rất lớn đối với Vương Triệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận