Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 905: Đại Danh Vương Triệt

Vương Triệt hỏi: "Mà tại sao các vị không có đi tiếp? Tôi nhìn bản đồ thì nhận thấy các vị tại hơn mười giờ trước đã tới tầng thứ sáu rồi mà! Vì sao các vị không đi lên tầng thứ bảy?"
Đám người đối mặt với câu hỏi này mà trong chốc lát có mấy phần trầm mặc.
Lý Vân Tụ cũng không truy vấn tại sao Vương Triệt có thể đi đến nơi này, mà chỉ nói đơn giản: "Giữa tầng thứ sáu và tầng thứ bảy có một cái hỏa trì, trước kia từng là suối nước nóng chảy ra từ sơn mạch của dãy núi Hoành Nhạc. Sau khi địa hỏa lan tràn làm chảy ra dung nham đã hòa lẫn vào suối nước nóng, cho nên nó đã biến thành hỏa trì. Muốn đi vào tầng thứ bảy thì cần dập tắt hỏa diễm thiêu đốt bên trong hỏa trì mới được."
Vương Triệt hỏi: "Vậy xem ra cái hỏa trì này là có vấn đề rồi đúng không?"
Lý Vân Tụ không giấu diếm chút nào mà nói: "Đúng vậy, trước mắt chúng tôi đã cùng nhau thương thảo biện pháp giải quyết, và cuối cùng chúng tôi cũng chỉ có thể dập tắt địa hỏa tại các khu vực khác của tầng thứ sáu trước, nghĩa là dọn sạch địa hỏa tại bốn phía hỏa trì."
Khó trách tại sao mấy chi đội ngũ đều tề tụ cùng một chỗ như thế.
Mặc dù việc cạnh tranh rất quan trọng, nhưng khi đối mặt với một vấn đề mà không nhóm nào có thể giải quyết một mình, vậy tất cả mọi người sẽ ần phải hợp tác để cùng nhau giải quyết nó là điều đương nhiên.
Sau đó lại cùng nhau cạnh tranh để tiến vào tầng thứ bảy cũng không muộn. Những đội ngũ hàng đầu này có ý nghĩ đều rất rõ ràng.
Thẩm Minh Hải nói: "Nhưng các đội ngũ khác đều đã không muốn tiến vào tầng thứ bảy nữa rồi, bởi vì tầng thứ sáu đã rất nguy hiểm, vậy bọn họ sẽ không có nắm chắc khi vào tầng thứ bảy. Bây giờ cũng chỉ còn lại mấy chi đội ngũ chúng tôi là muốn thử xem sao thôi."
Nói đến đây thì Thẩm Minh Hải bỗng dùng một loại giọng điệu nói đùa mà nói ra: "Tôi thật không nghĩ tới cậu thế mà lại có thể tới đây, chẳng lẽ ông trời đã phái cứu binh tới rồi chăng?"
Nhưng có đùa giỡn hay không cũng không quan trọng, mà khi nghe vậy quả thật đã làm cho đám người cảm thấy rất dễ chịu.
Vị lão ca này rất biết cách nói chuyện.
Mấy người của mấy chi đội ngũ còn lại đều nhao nhao nở nụ cười.
Đương nhiên ai nấy đều không để ý chút nào.
Vương Triệt cười hỏi: "Cái hỏa trì đang ngay ở phía trước phải không? Vậy cứu binh tôi đây muốn nhìn nó một chút! Nếu như tôi không giải quyết được thì tôi sẽ trở về bẩm báo với ông trời, để cho ông ấy phái xuống một người lợi hại hơn đến dập lửa."
Đám người liền cười vang.
Thẩm Minh Loan lập tức nói: "Học đệ, để tôi dẫn cậu đi!"
Sau khi nói xong cô ấy còn quay người nhìn Thẩm Minh Hải nói: "Em mang bạn học Vương đi xem tình huống một chút nhé!"
Thẩm Minh Hải gật đầu và cũng không để ý mà nói: "Được chứ, em dẫn cậu ta đi xem một chút đi!"
Thế là Thẩm Minh Loan liền dẫn Vương Triệt đi đến chỗ hỏa trì.
Một vị nam tử đứng bên cạnh Thẩm Minh Hải tò mò hỏi: "Hải Ca, đây là ai vậy? Cậu ta thật sự là một mình đến được chỗ này sao?"
Thẩm Minh Hải trầm tư mấy giây rồi nói: "Không rõ ràng lắm! Cậu ta tên là Vương Triệt, là bạn học của em gái tôi, là sinh viên năm nhất cửa học viện Lâm Hải. Về cậu ta thì khả năng các cậu sẽ không biết, nhưng về Trùng Thiên Đế thì chắc đã nghe nói qua rồi nhỉ? Khế Hồn Sư của nó chính là cậu ta! Cậu ta là một người rất lợi hại, rất ngưu bức!"
Nam tử kia liền gật đầu, nói:
"Chà, tôi đúng là có nghe nói qua Trùng Thiên Đế, nhưng là nghe tại học viện của tôi. Trong đám tân sinh viên của học viện Thần Đô chúng tôi cũng có một người rất lợi hại, cậu ta gọi là Phong Tiêu. Và anh bạn này thường xuyên nhắc đến một người tên là Vương Triệt."
"Cậu ta còn nói là sinh viên năm nhất của học viện Thần Đô đều là rác rưởi, cậu ta đều chướng mắt hết. Ai ai cậu ta cũng không phục mà chỉ phục một người tên là Vương Triệt thôi."
Nam tử nói đến chuyện này thì bỗng nhiên nở nụ cười và nói tiếp:
"Mà vãi thật, lúc ấy đám sinh viên năm nhất của học viện Thần Đô đã chạy đi tìm cái người tên là Vương Triệt này, và cũng đã tìm được mấy người trùng tên rồi liên tục khiêu chiến bọn họ."
"Kết quả là Phong Tiêu nói rằng căn bản không phải là người đó, sau này cậu ta còn nói đám người trùng tên kia cũng đều là rác rưởi, không xứng đáng là đối thủ của cậu ta, vân vân... Phong Tiêu đã làm cho rất nhiều tân sinh viên cảm thấy khó chịu.”
“Về sau tại thi đấu ‘song vương tranh bá’ của Tiết Đông Nông, Phong Tiêu lại gặp mấy con hồn sủng của sinh viên năm hai và năm ba, sau đó cậu ta liền khiêu khích mà nói: Những con hồn sủng này đều là rác rưởi, ngay cả hồn sủng do Vương Triệt bồi dưỡng ra cũng không bằng. Lúc ấy cậu ta đã đắc tội không ít học trưởng học tỷ năm hai và năm ba đại học."
"Về sau người ta đã đi điều tra và phát hiện anh bạn này vốn dĩ là tại người bị thua Vương Triệt tại Cúp Khải Huyền của châu Tây Nhạc, mà còn bại bởi một con Lục Mao Trùng. Đây là học viện chúng tôi đã đổ thêm dầu vào lửa, kết quả đã làm tức giận đến mấy vị học trưởng học tỷ nên tìm đến Phong Tiêu mà treo cậu ta lên đánh một trận, cuối cùng cậu ta mới tỏ ra thành thực nhận sai."
"Nhưng học viện chúng tôi cũng đã nhớ kỹ cái tên Vương Triệt này."
Đám người: "..."
Sau khi nghe xong thì đám người liền mang vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận