Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 114: Còn Có Loại Tình Huống Này Sao? (16/18)

Bà lão khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, hơi vuốt ve mấy lần trên thân Cô Minh Điểu, sau đó bà ấy muốn cho nó bay về trời, để nó bay theo những con hồn sủng hệ Thiên Không kia.
Bà lão nói: "Đi thôi."
"Cục cô cô cô!"
Con Cô Minh Điểu liền vỗ nhẹ đôi cánh rồi bay ra bên ngoài.
Bà lão vẫn đứng bên cửa sổ nhìn theo nó và nhẹ nhàng lắc đầu...

Khi khoảng cách với rừng Phù Không càng ngày càng gần, Vương Triệt phát hiện số lượng hồn sủng cũng càng ngày càng ít.
Nhưng có một điều thú vị chính là, Vương Triệt đã biết tại sao khu rừng này lại được gọi là Phù Không.
Bởi vì từ đằng xa nhìn lại, khu rừng này phảng phất như một tòa đảo nhỏ đang phiêu phù giữa không trung.
Màn sương mù đen như mực bao phủ lấy khu rừng, chỉ có thể nhìn thấy thảm thực vật lờ mờ đang trôi lơ lửng, và cả những ụ đất, khối đá, vân vân…
Phạm vi của rừng Phù Không cực lớn, khó mà quan sát hết được.
Vương Triệt suy tư nói: "Hồn lực nơi đó rất không ổn định, nhưng mức độ đậm đặc của hồn lực lại rất cao. Tuy nhiên, hồn lực nồng đậm mà không ổn định, thì cũng rất khó để hấp thu. Trừ chuyện này ra, vẫn còn có mấy luồng năng lượng rất phức tạp và hỗn loạn."
Lúc đã tới thật gần rừng Phù Không, Vương Triệt liền thấy được những cụm lều vải trú đóng và những Khế Hồn sư ăn mặc quân trang.
Anh ước chừng, trong bán kính một ngàn mét quanh rừng Phù Không, thời thời khắc khắc đều có quân nhân canh gác.
So với khu thảo nguyên của vùng dã ngoại trước đó, nơi được xưng là hồn thổ như rừng Phù Không này, hiển nhiên sẽ càng thêm thần bí và đặc thù.
Lúc này, ba người Trần Phi, Bạch U U, Trình Chanh; đã sớm tới nơi này một hồi lâu.
Bạch U U cười hì hì, nói:
"Vương Triệt, rốt cuộc anh đã đến! Tại sao anh lại đến chậm thế?"
"Tôi đã nói rồi, nếu như anh có một người bạn đông hành, để trên đường đi hai bên hỗ trợ lẫn nhau, vậy khẳng định sẽ nhanh hơn so với việc anh đi một mình. Anh hết lần này tới lần khác muốn đi lẻ loi một mình, lần này thì tốt rồi, anh đã về đích sau cùng, mà trời cũng sắp tối rồi thì anh mới đến."
"Hiện tại căn cứ theo ghi chép, người nhanh nhất hình như là quán quân Phong Tiêu, đến từ Khải Minh cúp của thành Vinh Đô. Thời gian sử dụng của anh ta rất ngắn, tầm ba tiếng rưỡi mà anh ta đã đến đích."
Hạng mục thi đua thứ nhất đều đã được ghi chép lại.
Có một vị quân sĩ đi tới, lấy ra dụng cụ và nói: "Vương Triệt, tính từ lúc anh xuất phát ở biên giới, thời gian anh đến đây là sáu giờ hai mươi lăm phút. Ừm, trước mắt tôi tạm thời xếp tên anh ở sau cùng, và không có ban thưởng."
Bởi vì Vương Triệt bị con Ô Ô Hươu kia làm trễ nải mấy giờ, không thì với tốc độ của anh hẳn là sẽ không phải là người đến đích cuối cùng.
Nhưng tất nhiên Vương Triệt cũng không quan tâm đến điểm ấy, vì ban thưởng từ con Cầu Vồng Lộc Vương kia cũng đã đủ rồi.
Bạch U U quả là một cô nàng lắm lời, miệng của cô ấy không ngừng líu lo: "Trong nhóm chúng ta, anh bạn Trần Phi này là người đến đích nhanh nhất. Vì con Tấn Lôi Chiến Ưng của anh ta có thể điều tra tình huống của vùng dã ngoại, nên anh ta liền trực tiếp tính toán ra lộ tuyến tốt nhất, để tránh đi đại bộ phận quần thể Hồn thú gây phiền phức. Bởi vậy chưa đến bốn tiếng thì anh ta đã đến đích. Trước mắt, Trần Phi tạm thời xếp hạng thứ năm."
Trần Phi đẩy lên mắt kính, nói: "Vẫn nằm trong dự liệu."
Anh chàng này cũng rất biết tính toán.
Trình Chanh ở một bên nói: "Thật ra đi một mình cũng không có gì không tốt."
Bạch U U nói: "Thôi đi, cô còn chậm hơn so với tôi nữa đó. Vậy cô còn không biết xấu hổ mà nói như thế sao? Nếu cô và tôi đi cùng nhau thì sẽ không chậm hơn người ta nửa giờ đâu."
Trình Chanh thản nhiên nói: "Là do vận khí không tốt, nên tôi đã gặp phải mấy con Hí Mệnh Ong."
Trên đường đi, Vương Triệt cũng đã gặp phải mấy con Hí Mệnh Ong.
Chúng có bộ dáng tương tự với loại Ong Đầu Hổ, kích cỡ cũng khá tương đương. Nếu chúng có tu vi hồn lực cao, thì sẽ có kích cỡ tầm nửa thân người.
Nguyên nhân gọi chúng là Hí Mệnh Ong, bởi vì loại Hồn thú này cứ một đoạn thời gian là sẽ có sự biến hóa.
Khi thì chúng sinh ra kịch độc, và khi thì chúng sinh ra mật ong.
Tất nhiên kịch độc sẽ là thứ trí mạng, nhưng mật ong lại rất tốt đối với thân thể con người. Và mật ong có thể tăng cường thể chất của cả nhân loại và Hồn thú.
Nhưng trước mắt, nhân loại vẫn không thể nghiên cứu ra quy luật biến hóa của loài Hí Mệnh Ong này.
Cho nên, một khi bị chúng quấn quanh, vậy có thể sẽ trúng kịch độc, hoặc là có thể tăng cường một trận nho nhỏ.
Đương nhiên, phần lớn mọi người đều tránh chúng còn không kịp.
Vì không có người nào lại nguyện ý đem tính mạng của mình và tính mạng của hồn sủng ra đánh cược cả.
Đúng lúc này, một vị quân sĩ bỗng nhiên đi tới, mang vẻ mặt cổ quái, nói: "Chờ một chút! Thành tích của Vương Triệt có sự thay đổi. Bởi vì anh đã trợ giúp quân đội giải quyết sự kiện đặc thù của vùng dã ngoại, cho nên tại hạng mục thi đua này anh được nhận ban thưởng bổ sung, do vậy anh được giảm bớt một nửa thời gian."
"Vậy trước mắt, thành tích của Vương Triệt là ba giờ mười hai phút. Tạm thời xếp hạng thứ nhất sau phần thi đầu tiên."
"? ? ?"
"? ? ?"
"? ? ?"
Ba người kia nghe xong liền cảm thấy choáng váng.
Vương Triệt cũng ngây ngẩn cả người.
Còn có loại tình huống này sao?
Vương Triệt khẽ cau mày nói: "Chuyện này không tốt lắm đâu? Tôi không nghĩ mình sẽ làm đệ nhất nhân a."
Anh chưa từng quan tâm đến chuyện này, thậm chí anh cũng chưa từng cân nhắc qua loại thi đua này...
Ba người: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận