Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 427: Khôi Phục Lại Vẻ Bình Thường

Diễm Dương Thiên Vương nói: "Ban thưởng sẽ không thiếu, phần này công tích, đối với Thiên Vương mà nói cũng là một phần vinh dự. Nhưng vẫn còn phải tinh tế thương lượng một chút, vì phải xem cậu cần gì."
Vương Triệt suy nghĩ, lần này anh lấy được chỗ tốt nói thật là nhiều lắm.
Chỉ là truyền thừa của Không Thần Long, đối với tiểu mao trùng mà nói liền đã nhiều đến tràn ra.
Về sau khi tiểu mao trùng tiến hóa, xem như nó đã có một con đường mới.
Chính Vương Triệt cũng đã nhận được chỗ tốt.
Anh và Không Thần Long vui sướng trò chuyện hồi lâu, nên đã biết rất nhiều về lịch sử cùng với Hồn thú thời cổ đại.
Rất nhiều tri thức đều chưa từng ghi lại ở hiện đại.
Nhất là bức đồ giám của Hồn thú thời cổ đại.
Vương Triệt đã đề cập qua thứ này với Không Thần Long.
Không Thần Long lúc ấy cũng cảm thấy kinh ngạc, lại càng nhiều hơn mấy phần vui mừng mà nói:
"Cậu có thể đạt đến thứ này là tốt nhất. Thứ này năm đó cũng là Đạo Hồn Khí do một vị nhân loại cường giả nghiên cứu chế tạo mà ra. Vì ông ta đã dự liệu được trận đại chiến sẽ dẫn đến rất nhiều Hồn thú hiếm có bị diệt tuyệt, thế là ông ta chế tạo ra vật này. Sau đó ông ta đã đến thăm rất nhiều Hồn thú, để bọn họ đem tinh thần ý chí của mình khắc vào trong đó, nhằm lưu lại một số truyền thừa của bọn họ."
"Nếu như chiến tranh thắng lợi, hậu đại của nhân loại đạt được thứ này sẽ có thể bằng vào nó để hiểu rõ Hồn thú thời cổ đại. Coi như Hồn thú thời cổ đại bị diệt tuyệt thì cũng có thể cam đoan lưu lại một số tuyệt học..."
"Nhưng điều kiện mở ra bức đồ giám tương đối hà khắc, phải cần năng lượng khổng lồ hoặc là khí tức của Hồn thú thời cổ đại."
"Lúc ấy tôi cũng đã lưu lại một đạo tinh thần ý chí, rồi về sau bộc phát chiến tranh nên thứ này đã biến mất. Cậu có thể đạt đến vậy liền nên tận lực mở nó ra."
"Cố gắng tìm kiếm một chút khí tức của Hồn thú thời cổ đại hoặc là di tích nào nó, để mở ra cái đồ giám này nhằm đem lực lượng của chúng ta đều truyền thừa xuống. Dạng này sẽ không uổng công năm đó đã có không ít nhân loại dốc lòng nghiên cứu, cùng với tâm nguyện của các hồn thú."
Không Thần Long vì Vương Triệt mà bổ sung hai ô vuông năng lượng còn lại.
Cũng may mắn là chỉ còn lại hai ô vuông, nếu như nhiều hơn thì sẽ không được.
Bởi vì Không Thần Long lúc này đã vận dụng quá nhiều năng lượng, trước đó nó đã ngưng tụ ra Không Thần Long cỡ nhỏ để đối chiến rồi.
Nó đã quá tiêu hao.
Nếu như tiêu hao quá nhiều thì sẽ khiến cho ma lực hắc ám bị Linh Thức Bảo Đan trấn áp kia phun trào, và thời gian Không Thần Long thanh tỉnh cũng sẽ càng ngắn.
Còn lại vẫn là phải dựa vào chính Vương Triệt.
Nhưng bổ sung thêm hai ô vuông năng lượng đã mang ý nghĩa bức đồ giám của Cổ Hồn thú đã có thể mở ra một lần nữa.
Vương Triệt dự định sau khi trở về, anh sẽ cho để Từ Lực Kiếm đi vào, nhằm nhìn xem nó có thể kế thừa một hai loại Hồn kỹ lợi hại hay không.
Mặc kệ như thế nào thì lần hành trình đến rừng Phù Không này đã kết thúc!
Bọn họ có ban thưởng cho anh hay không thí Vương Triệt cũng quan tâm.
Vì anh đã đạt đến những gì mình mong muốn.
Hà Huyên đột nhiên hỏi: "Bạn học Vương, vì sao khi đó cậu lại muốn đến giải quyết sự tình của Không Thần Long?"
Vương Triệt cười nói: "Tôi nói do tò mò vậy cô có tin không? Lúc ấy thật ra tôi cũng không xác định tôi có thể giải quyết hay không. Nhưng tôi rất tò mò đối với Không Thần Long! Và cũng rất tò mò đối với mấy con Hồn thú thời cổ đại!"
Hà Huyên bật cười nói: "Tin chứ! Chẳng lẽ cậu đã dứt khoát muốn tới làm nhà nghiên cứu hồn sủng rồi ư?"
Vương Triệt nói: "Không phải tôi vẫn đang làm sao? Bồi dưỡng hồn sủng không phải là đang nghiên cứu hồn sủng sao? Con Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm của ta vẫn luôn được tôi nghiên cứu mà."
Hà Huyên hơi sững sờ, trầm mặc nói: "Là tôi hạn hẹp!"
Vương Triệt nói: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép rời đi trước! Hiện tại vùng dã ngoại đã không còn nguy hiểm. Không Thần Long thanh tỉnh về sau thì tình huống bên ngoài cũng sẽ từ từ khôi phục. Đến khi phong ấn nó ngủ say lần nữa thì hẳn là sẽ biến mất vô tung vô ảnh."
Tình huống của Không Thần Long đã bắt đầu tốt, còn lại chỉ nhìn công việc của các vị Thiên Vương nữa thôi.
Lý Ngạn Minh có chút hoảng hốt mà nhẹ gật đầu nói: "Được rồi, về tình huống phía sau tôi sẽ nói cho cậu biết."
Vương Triệt vẫy tay tạm biệt với đám người.
Lần này anh không muốn ai đưa về.
Bởi vì uy áp đã giảm bớt không ít, cho nên lúc này anh cũng sẽ có thể giẫm lên Từ Lực Kiếm để ngự kiếm phi hành.
"Khoảng thời gian này cũng chính là một ngày công phu..."
Vương Triệt nhìn trời cao một chút, mây đen đã dần dần tán đi. Anh khống chế Từ Lực Kiếm và trên đường đi nhìn thấy rất nhiều quân sĩ phòng tuyến đang trở về thành Thiên Tâm.
Khi Vương Triệt rời đi không bao lâu.
Đám người bên trong Pháo Đài Thanh Nham đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Trong chốc lát chỉ nhìn nhau mà không biết nói gì.

Hai ngày sau, rừng Phù Không đã khôi phục lại vẻ bình thường, kết giới cũng đã biến mất, vùng dã ngoại lần nữa có lại trời xanh mây trắng, Hồn thú một lần nữa trở về vùng dã ngoại để nghỉ ngơi sinh hoạt.
Sau khi bản thân Không Thần Long tự phong ấn, cộng thêm mấy vị Thiên Vương trợ giúp, nó lần nữa lâm vào ngủ say.
Chuyện này đã đủ để ảnh hưởng đến châu Tây Nhạc, chính là sự kiện trọng đại liên quan đến sự an nguy của chiến khu Đông Hoa. Tại lặng yên không một tiếng động, chuyện này đã bất tri bất giác được giải quyết.
Hai ngày tiếp theo Lý Ngạn Minh và Chu Hình đã đi tới trụ sở huấn luyện tư nhân mà Vương Triệt từng ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận