Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 387: Đối Thoại

Vương Triệt nghiêm túc lắng nghe Lý Ngạn Minh nói.
"Cho nên, các Khế Hồn Sư cường đại của các thành phố lớn bên châu Tây Nhạc này đều đã nhận được mệnh lệnh, bọn họ phải đến canh giữ ở thành thị của riêng mình. Một khi xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bọn họ sẽ liên hệ để thông báo trước."
"Lấy từ rừng Phù Không làm trung tâm, Hồn thú ở khu vực hoang dã bán kính 300 dặm cũng có đoàn Dục Thú Sư chuyên môn đi sơ tán."
"Nếu Không Thần Long thức tỉnh, chỉ là khí tức và uy áp mà nó phát tán ra cũng đủ để hoàn toàn tràn lan khắp xung quanh rừng Phù Không. Biên giới thành Thiên tâm chúng ta cách khu vực trung tâm của rừng Phù Không khoảng 500 dặm, còn từ trung tâm của thành Thiên Tâm cách khoảng 800 dặm."
"Lần trước các cậu đến đây là tại khu vực lối vào gần nhất của rừng Phù Không, chỉ chưa đến 100 dặm."
Vương Triệt hỏi: "Rừng Phù Không lớn đến như vậy sao?"
Từ biên giới thành Thiên Tâm đến trung tâm rừng Phù Không là 500 dặm.
Nếu gần nhất thì chỉ chưa đến 100 dặm.
Có nghĩa là bản thân khu vực của rừng Phù Không đã rộng đến gần 400 dặm!
Khu vực rộng 400 dặm, vậy diện tích sẽ chiếm hơn 3 vạn km2.
Đều lớn bằng hai cái thành Vinh Đô.
Lý Ngạn Minh tiếp tục nói: "Đúng vậy, nghe ra thì thấy rất lớn, nhưng nếu so với 860 vạn km2 của châu Tây Nhạc thì thật ra cũng không lớn lắm đâu. Thành Thiên Tâm bên này cách lối vào rừng Phù Không là gần nhất, nếu ra khỏi thành thì liền có thể cảm nhận được uy áp của Không Thần Long. Đợi lát nữa đến lối vào cậu sẽ cảm thấy càng rõ ràng hơn. Sau khi tiến vào bên trong rừng Phù Không, và càng đến gần khu vực trung tâm, vậy thì uy áp sẽ càng mạnh. Thật ra so với những hồn thổ khác thì rừng Phù Không cũng không tính là lớn."
Cũng không lâu lắm, thuận theo con đường mà Vương Triệt đã từng đi qua, liền rất nhanh có thể nhìn thấy được lối vào của rừng Phù Không.
Đúng ra từ lúc khởi hành tại biên giới là đã có thể thấy rồi.
Có điều do khoảng cách quá xa nên chỉ thấy rừng Phù Không giống như một tòa núi lớn.
Lý Ngạn Minh nói: "Đối với loại hồn thú cấp bậc như con Không Thần Long này, với từng ấy diện tích của châu Tây Nhạc thì nó chỉ cần mở cánh ra là đã có thể bay một phát từ Nam ra Bắc rồi."
Theo trên đường xe việt dã đi, tập trung khá nhiều Khế Hồn Sư của quân đội đã bố trí thành từng vòng phòng tuyến.
Những Khế Hồn Sư này cũng không phải bởi vì đề phòng Không Thần Long tấn công, mà là đang đề phòng mấy tên Quỷ Hồn Sư kia lại làm ra chuyện điên khùng gì nữa.
Từ lần tập kích trước về sau thì quân đội đã bắt đầu bố trí.
Lý Ngạn Minh nhìn Vương Triệt, nói: "Nói thật, lúc ấy tôi cũng không biết trong đầu tôi đã nghĩ cái gì mà lại đáp ứng yêu cầu này của cậu. Nhưng hiện giờ đã có mấy vị cường giả Thiên Vương bày ra kết giới xung quanh rừng Phù Không rồi. Nếu sau khi Không Thần Long tỉnh lại mà mất đi khống chế, tôi chỉ mong rằng thực lực của nó lúc đó sẽ không quá mạnh mẽ..."
Vương Triệt hỏi: "Vậy có Khế Hồn Sư nào thông qua tinh thần lực để liên hệ với con Không Thần Long kia không?"
Lý Ngạn Minh nói: "Tất nhiên là có rồi! Sự việc của Không Thần Long thì tôi đã bẩm báo lên cấp trên, mà chuyện này tạm thời đừng nói, vì chiến khu của chúng ta thật sự cũng không muốn tiêu diệt ngay lập tức con hồn thú từ thời cổ đại này, vì nó đã từng có ân đối với loài người."
Vương Triệt gật đầu, anh cảm thấy đây là chuyện nên làm.
Lý Ngạn Minh nói tiếp: "Trước đây, ban đầu con Không Thần Long này đã ngủ rất say, theo tính toán của chúng tôi cho thấy, tuổi thọ của nó cũng chỉ còn khoảng một trăm năm. Bởi vì ở trong hồn thổ quá lâu, nên tuổi thọ của hồn thú cũng sẽ tiêu hao nhanh hơn. Nếu ở lâu càng thì tiêu hao càng nhiều."
"Năm đó Không Thần Long chỉ là chữa trị cho rừng Phù Không, nhưng nó liền dùng đến lượng thời gian ít nhất là trên trăm năm mới chữa trị xong. Khi đó Không Thần Long đã tiêu hao khá nhiều tuổi thọ, và bây giờ nó lại say giấc thêm mấy nghìn năm, như vậy tuổi thọ của nó cũng đã tiêu hao rất nhiều rồi."
Vương Triệt như có điều suy nghĩ.
Thật sự là năng lượng trong hồn thổ quá hỗn loạn, nếu ở bên trong này quá lâu thì chỉ có hại mà không có lợi, nên tuổi thọ bị giảm bớt là chuyện rất bình thường.
Hồn thú mười vạn năm ở bên trong hồn thổ mấy chục hay mấy trăm năm thì sẽ không thành vấn đề.
Nhưng nếu chúng ở bên trong hồn thổ mấy ngàn năm thì chỉ sợ tuổi thọ đã suy giảm gần hết.
Lý Ngạn Minh nói: "Sau sự tình Không Thần Long từ trong trạng thái ngủ say sẽ bị đánh thức từ trong trạng thái lần trước, chiến khu của chúng ta đã điều động hai vị Thiên Vương tinh thông hệ Tinh Thần, cùng với một đội Dục Thứ Sư có thực lực cường đại, để thử xem có thể bắt đầu giao lưu liên kết với Không Thần Long hay không."
Vương Triệt hỏi: "Kết quả như thế nào?"
Lý Ngạn Minh thở dài, nói: "Không cách nào liên thông! Vì Không Thần Long lúc này đang lâm vào trạng thái mất trí, do linh hồn của nó đã bị tổn thương quá nghiêm trọng. Tuy hai vị Thiên Vương có năng lượng Võ Hồn hệ tinh thần rất mạnh mẽ, nhưng bọn họ cũng không thể phóng ra lực lượng quá mạnh tại khu vực trung tâm. Nếu không sẽ càng làm cho Không Thần Long tỉnh dậy nhanh hơn. Do vậy bọn họ chỉ có thể lấy tinh thần lực để cẩn thận liên hệ với nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận