Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1091: Độ Kiếp

Hùng Ma Đại Thánh cảm thán nói: "Cũng đúng, ta vẫn còn có thể làm tiền bối của nó. Nó bây giờ đang còn nhỏ nên ta còn có thể truyền cho nó mấy chiêu. Trong loài gấu chúng ta thì bá chủ chi lực này mặc dù mạnh, nhưng đám hậu bối thời cổ đại chúng ta cũng không phải là không có khai phá ra lực lượng của bản thân mình, mặc dù không phải là bá chủ chi lực."
Cảm xúc đã khôi phục nên khi Hùng Ma Đại Thánh nhìn xem Hùng Bảo, hắn cảm giác như mình đang nhìn một cái bảo bối.
Vào lúc này, tại nơi xa bỗng nhiên cuồn cuộn lên mây hồng.
Chân Đình Đại Thánh biến sắc, hô lên: "Thiên kiếp thần lôi lại tới! Nhanh chóng vào vị trí để bảo vệ thật tốt kết giới! Lần này cứ để ta tới tiếp nhận thần lôi tràn lan ra! Yên tâm đi, ta sẽ tận lực kháng trụ!"
Mấy vị Đại Thánh lập tức trở về vị trí cũ của mình.
Thời Lưu Đại Thánh cũng mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn xem.
Ầm ầm ầm! ! !
Ở nơi xa, mây hồng lôi điện cuồn cuộn, long ngâm rít gào.
Một đạo lôi điện màu hồng kinh khủng to lớn bỗng nhiên đánh xuống!
Mấy vị Đại Thánh gần như liền cảm nhận được sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn!
Dù là cách vô cùng xa nhưng Thời Lưu Đại Thánh lập tức mở ra một bức màn ánh sáng màu xanh nước biển để ngăn cản thiên kiếp thần uy kinh khủng này!
Cùng lúc đó, Từ Lực Kiếm vẫn luôn một mực ở phía sau đã muốn xông ra. Lưỡi kiếm của nó lấp lóe ra ánh sáng màu tím.
Nó đang vô cùng hưng phấn!
Hùng Bảo cũng biết Từ Lực Kiếm đang suy nghĩ gì.
Chính là: Ta muốn tu luyện! Ta muốn tu luyện!
Hùng Bảo giữ lại Từ Lực Kiếm, ý nói: Nhị ca không được gấp, nếu huynh lên bây giờ thì quá nguy hiểm!
Thiên kiếp này cũng không phải là Thiên Lôi, loại lực lượng cường đại này gần như không nhìn bất cứ quy tắc nào, cho nên đối với bất luận Hồn thú gì thì cũng đều có uy hiếp tự nhiên!
Thiên kiếp mang tới một loại cảm giác tử vong, và cũng không cách nào trốn tránh được. Đây là thứ mà Hồn thú không muốn đối mặt nhất.
Hùng Bảo cũng có chút e ngại.
Thời Lưu Đại Thánh đứng nhìn hồng quang ở phía xa mà nhỏ giọng thở dài, nói: "Thiên kiếp a..."
Vị trí của cô ta đã cách xa trung tâm của Thiên Lôi, thậm chí còn đang cách rất xa.
Nhưng cho dù như thế mà cô ta cũng phải chịu đựng một loại áp bách cực lớn.
Loại áp bách này là bẩm sinh của Hồn thú, dù mạnh như Hồn thú bá chủ thời cổ đại nhưng cũng không biết đã bỏ mạng bao nhiêu dưới thiên kiếp.
Vào thời kỳ đầu của thời cổ đại, đó là thời điểm chưa bị dị thế giới xâm chiếm, lúc đó sinh mệnh hồn ước cũng chỉ mới ra đời, mà rất nhiều Hồn thú đều không nguyện ý liên hợp cùng với nhân loại.
Nhưng sau đó đã được chứng thực, sau khi Hồn thú và nhân loại ký kết sinh mệnh hồn ước thì Hồn thú sẽ không phải chịu thiên kiếp.
Khi đó liền có số lượng lớn Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực trở lên đã liên hợp lại cùng với rất nhiều cường giả nhân loại, từ đó xem như chân chính mở ra một thời đại mới.
Chỉ là tại rất nhiều thời điểm, bên trong Hồn thú cũng có một chút kẻ ngoan cố, hoặc là chúng nó có tín niệm và kiêu ngạo của riêng mình.
Cho nên mặc dù bọn chúng rất e ngại thiên kiếp, nhưng lại càng xem thiên kiếp như một loại khảo nghiệm. Vì thế bọn chúng đã không nguyện ý liên hợp cùng với nhân loại, mà vẫn như cũ muốn dựa vào sức mạnh của chính mình để vượt qua thiên kiếp, nhằm chứng minh con đường mà mình đã lựa chọn.
Thời Lưu Đại Thánh lắc đầu, nói: "Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu vị tiền bối đã ngã tại đây... Mấy ngàn năm qua ta cũng đã gặp qua nhiều lần thiên kiếp như vậy, và mỗi lần gặp thì vẫn luôn sợ hãi như cũ..."
Cô ta nhìn về phía Hùng Bảo ở bên cạnh và sờ đầu nó một cái.
Bên trong luồng ánh sáng xanh lam và cộng thêm khoảng cách cực xa, cho nên chúng nó cũng không cảm giác được bao nhiêu uy lực từ thiên kiếp.
Chỉ là thiên kiếp đối với Hồn thú mà nói vẫn như cũ là uy áp bẩm sinh.
Nhưng với tư cách là hồn sủng mang huyết mạch cự thú và hai loại bá chủ chi lực, cho nên lực chống cự của Hùng Bảo đối với thiên kiếp vẫn là rất mạnh.
Chí ít nó cũng không có ngất đi, mà còn có thể giao lưu cùng với đồng bạn của mình.
Thời Lưu Đại Thánh nói: "Các ngươi về sau sẽ không gặp phải thứ này đâu!"
Thời Lưu Đại Thánh nhìn hai đứa nhóc này mà cũng không biết trong lòng chúng nó vì cái gì mà lại hưng phấn đến vậy.
Àiii, năm nay đám hồn sủng bên ngoài ngay cả thiên kiếp mà cũng không biết là cái gì.
"Ngao ngao!"
Hùng Bảo kêu lên hai tiếng, ý nói: Như vậy thì thật đáng tiếc!
Hùng Bảo cảm thấy thiên kiếp bây giờ so với lúc gặp con cự thú Ma Cổ Mông kia còn muốn mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Thời Lưu Đại Thánh: "..."
Vào lúc này, vòng xoáy mây sấm cực kì to lớn ở phía xa kia đã bắt đầu đánh xuống từng đạo thiên lôi đỏ rực, xuyên thủng cả bầu trời.
Thân hình khổng lồ của Vân Hải Thanh Long liền hướng lên trên. Bởi vì thân thể hắn quá to lớn cho nên dù có đứng tại vị trí xa như Hùng Bảo thì cũng có thể nhìn thấy vết thương trên người của Vân Hải Thanh Long.
Quả thật trông cực kỳ đáng sợ!
Nhưng mà khí tức của Vân Hải Thanh Long lại hết sức ổn định, hiển nhiên là hắn còn có thể chống đỡ được.
Thần lôi vừa đánh xuống, trên thân bốn vị Đại Thánh đứng ở tứ phương liền bộc phát ra một luồng năng lượng mãnh liệt bắn về hư không phía xa.
Kết giới trong hư không bắt đầu dày thêm, mặc dù bên ngoài vẫn không nhìn thấy bên trong nhưng thật ra kinh lôi đang cuồn cuộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận