Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 649: Nghi Ngờ

Ở một chỗ khác, Điền Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: "Chị Loan, vị học đệ này có phải có chút lợi hại quá mức hay không? Nói thật, em xem video chiến đấu của cậu ta ở tầng thứ nhất thì chỉ hiểu được hai ba phần... Nhưng mà lúc đến tầng thứ tư thì nhìn thấy cảnh tượng nào cũng vô cùng rung động lòng người, mà có điều là em xem chả hiểu gì cả."
Thẩm Minh Loan suy nghĩ và nhìn về phía tiểu Thương Loan trên bờ vai nói: "Cái này, chị cũng không biết đâu, chị nhìn cũng chả hiểu được bao nhiêu. Này, mi nhìn có hiểu gì không?"
Tiểu Thương Loan tranh thủ thời gian lắc đầu.
Xem không hiểu, xem không hiểu!
Thẩm Minh Loan hồi tưởng đến cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy mà trong lòng cô quả thực vô cùng rung động mà nói: "Đi thôi, đi qua nói với nhân viên công tác một chút đi. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy việc cậu ấy đến trường chúng ta để cày ruộng thật sự là hơi lãng phí tài năng."
"Nhưng không đúng, tại sao tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai."
Thẩm Minh Loan hồi tưởng lại hình ảnh chiến đấu.
Tựa như nhớ lại được gì mà bỗng nhiên nói:
"Chị ra rồi, khi Vương học đệ lúc vừa mới nhập học, tu vi hồn lực của con Lục Mao Trùng kia chỉ mới hơn 700 năm mà thôi. Nhưng lúc này chỉ mới hơn hai tháng nhập học mà nó không chỉ có đột phá 1000 năm tu vi hồn lực, mà từ video vừa xem lúc nãy thì có thể thấy bây giờ nó ít nhất cũng phải có tu vi hồn lực hơn 1.100 năm!"
Điền Tiểu Vũ nói: "Đúng vậy! Nhưng chuyện này đâu có vấn đề gì đâu chị? Đây là chuyện bình thường..."
Còn chưa kịp nói xong thì Điền Tiểu Vũ đã ngây ngẩn cả người.
Chuyện này thật sự là chuyện bình thường sao?
So với các cảnh chiến đấu chấn động lòng người vừa rồi, tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng cũng không tính là gì.
Nhưng nếu dành thời gian để suy nghĩ tỉ mỉ thì…
Điền Tiểu Vũ bối rối, thốt lên: "Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng đã gia tăng lên hơn 400 năm rồi sao? Cậu ta đào đâu ra nhiều tài nguyên đến thế? Mà cậu ta đã huấn luyện Lục Mao Trùng như thế nào để nó tăng nhanh như vậy?"
Phải biết, bản thân Điền Tiểu Vũ cũng là một vị sinh viên năm thứ 2, nhưng tu vi hồn lực của Phong Ngữ Ưng của cô bây giờ cũng chưa đến 1500 năm.
Trước đó cũng bởi vì bị những hình ảnh kia làm rung động.
Nên trái lại cô cũng không để ý đến tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng.
Nhưng trên thực tế, trong đám tân sinh viên năm thứ nhất đại học, chỉ có Võ Đấu Kim Cương của bạn học Triệu Chỉ Qua thuộc đại học tổng hợp Bắc Giang kia là miễn cưỡng đột phá tu vi hồn lực 1000 năm mà thôi.
Nhưng mà tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện của đại học tổng hợp Bắc Giang so với học viện Lâm Hải sẽ có sự chênh lệch không nhỏ!
Thẩm Minh Loan thầm hỏi: "Đi làm ruộng sao?"
Thẩm Minh Loan như có điều suy nghĩ.
Học viện Lâm Hải không có cung cấp nhiều tài nguyên như vậy cho Vương Triệt, nên chỉ có thể là do chính Vương Triệt tự trồng ra.
Trên thực tế, mỗi ngày Lục Mao Trùng muốn ăn năm loại món chính có hương vị khác biệt.
Không nói đến phẩm chất, mà một đống tài nguyên cần phải chi tiêu như thế, nếu không phải dựa vào Vương Triệt và chính Lục Mao Trùng cần cù mỗi ngày làm ruộng, vậy thật đúng là không dễ kiếm được.
Nếu không thì tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng cũng không có khả năng tăng cao như vậy chỉ trong vòng hai tháng.
Chỉ có điều là, đa phần bạn học vừa theo dõi video lúc nãy vẫn còn đang mơ hồ chưa thoát ra khỏi cảm giác rung động mà Vương Triệt đem đến, nên cũng không có cảm giác ra vấn đề về tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng.
Thẩm Minh Loan đi đến trước mặt quân sĩ phát thưởng và nói đơn giản một lần.
Quân sĩ mang vẻ mặt kinh dị, nói: "Phần thưởng cũng không lấy mà đi thẳng về rồi à? Ừm... được rồi, chuyện này tôi đã biết."
Sau đó anh ta quay người đi vào trong căn cứ.
Lúc này mấy vị hiệu trưởng vẫn còn đang tranh cãi đến đỏ mắt tía tai.
Quân sĩ báo cáo một tiếng với Vân trưởng quan.
Vân trưởng quan nghe xong liền không khỏi cười một tiếng nói:
"Khá lắm! Tôi còn dự định để cậu ta lát nữa đến trình diễn hồn sủng chiến đấu một đợt, nhưng không ngờ rằng ngay cả phần thưởng mà cậu ta cũng không thèm lấy và trực tiếp quay về trường! Được rồi, tôi đã biết."
"Này, mấy vị lão hiệu trưởng, không cần phải tranh giành nữa, người ta cũng đã trở về rồi. Còn về việc cậu ta đã làm gì trong tầng thứ 5 thì tôi cảm thấy các vị có thể trực tiếp đến hỏi cậu ấy, hoặc là đi hỏi tên to con kia một chút là được."
Hiển nhiên không chỉ có các bạn học bên ngoài cảm thấy hứng thú muốn biết Vương Triệt đã gặp phải chuyện gì ở tầng thứ năm, mà đến bọn họ cũng rất tò mò.
Bởi vì bọn họ cũng không biết.
Vân trưởng quan trầm ngâm mà nói: "Nhưng mà, căn cứ của chúng tôi cũng kiểm tra ra được, khí tức của tên to con đó đã được thu lại rất nhiều rồi, chắc bên trong còn xảy ra một vài chuyện khác."
Vô Phong Thiên Vương cảm thấy hứng thú, hỏi: "Thu lại rất nhiều rồi sao? Kiểm tra không sai chứ?"
Vân trưởng quan: "Chắc là sẽ không sai! Vì sóng năng lượng truyền ra trên người nó cũng đã biến mất, Lôi Minh Hồn Thổ chẳng mấy chốc sẽ khôi phục về trạng thái bình thường."
Vô Phong Thiên Vương: "Thú vị đấy!"
Bọn họ tất nhiên biết về chuyện của Thái Thản Cự Thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận