Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 671: Nó Đang Nghỉ Ngơi

Vô Phong Thiên Vương nhìn Hiệu trưởng Cố cười nói: "Thầy Cố, ý nghĩa trong lời nói của thầy thì em đã hiểu. Có phải thầy muốn tranh thủ để em cho cậu ta một chút phần thưởng ngoài định mức phải không?”
Cố Sơn Hà liên tục lắc đầu, nói: "Tôi cũng không có ý này. Cậu cũng không thể nói một vị lão đồng chí hơn trăm tuổi như tôi như vậy được.”
Vô Phong Thiên Vương cười nói: "Được rồi, vô luận cậu ta có làm được hay không thì cậu ta đã có Từ Lực Kiếm làm hồn sủng, đến lúc đó em sẽ truyền cho cậu ta một chiêu độc môn kiếm kỹ của em được chứ?”
Cố Sơn Hà cười ha hả nói: "Dương Thiên Vương quá là khách khí. Vậy tôi trước tiên thay mặt Vương Triệt cảm ơn cậu nhé.”
Vô Phong Thiên Vương cảm khái và lập tức nhìn về phía quảng trường trung tâm nói: "Thầy Cố, thầy vẫn luôn bảo vệ sinh viên của mình như vậy. Ừm, vị bạn học Vương kia đã xuất hiện rồi.”
Tầm mắt của hai người lập tức nhìn lại.
Vương Triệt bước lên sân đấu nhưng Lục Mao Trùng không đi theo.
Vân Phi Mặc lập tức chọc chọc Lục Mao Trùng và nói: "Tiểu Trùng Trùng, Khế Hồn Sư của mi đã lên sân đấu rồi ngươi còn không đi theo sao?
Lục Mao Trùng ngẩng đầu nhìn Vương Triệt một cái, sau đó lại vùi đầu xuống.
Kiểu như không phải chuyện của tôi thì tôi không quan tâm.
Mọi người: "..."
Thẩm Minh Loan trong lòng khẽ động: "Hẳn là là cậu ta muốn dùng một con Hồn Sủng khác."
Nghĩ đến hình ảnh ở tầng thứ tư mà cô được nhìn thấy trước đó, Từ Lực Kiếm của Vương Triệt đã chia làm ba thanh kiếm và đánh bại những con Sí Họa Đình Ngạc kia.
Hình ảnh chiến đấu tại tầng thứ tư, đến bây giờ không có mấy học sinh nào hiểu được.
Đại khái chính là như vậy, tuy rằng nhìn không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại.
Tuy nhiên, con Lực Từ Kiếm đó... Chắc hẳn là rất mạnh.
Không nhất định sẽ yếu hơn Lục Mao Trùng.
Trận chiến này, Vương Triệt tự nhiên là muốn phái Từ Lực Kiếm ra sân.
Đã được cải tiến rồi và còn học được mấy chiêu kiếm kỹ, vậy dù sao cũng phải luyện tay một chút mới được.
Vương Triệt nhìn thiếu niên tóc đen đối diện.
Bộ dáng của anh ta rất tuấn tú, giữa hai hàng lông mày tản ra một cỗ ngạo khí nhàn nhạt, mặc dù nhắm mắt lại nhưng cỗ khí thế sắc bén kia vẫn có thể được cảm thụ rất rõ ràng.
Kiếm thế!
Khí thế của con người và khí thế của kiếm là rất giống nhau.
Nhất là khi đã có cảnh giới nhất định.
Lúc này, Dương Tuyền mở mắt ra.
Liếc mắt một cái liền thấy được một vị thiếu niên tướng mạo vô cùng anh tuấn, sau lưng còn mang theo một cái vỏ kiếm đặc thù.
Dương Tuyền: "Cậu là ai?"
Vương Triệt nói: "Tôi là Vương Triệt. Sẽ là người khiêu chiến với anh cuối cùng.”
Dương Tuyền: "Cậu chính là Vương Triệt sao?
Dương Tuyền đánh giá từ trên xuống dưới.
Vương Triệt hỏi: "Anh biết tôi à?"
Dương Tuyền nói: "Ở Học viện Bắc Giang, một vị bạn học cũ đã nói với tôi về cậu. Cậu ta nói rằng trong Lôi Minh Hồn Thổ đã thi đấu cái gì đó, mà nếu có thể đối chiến với cậu thì chỉ cần mười chiêu là có thể chấm dứt chiến đấu.”
Vương Triệt hơi sửng sốt hỏi: "Bạn học cũ này của cậu tên là gì?"
Dương Tuyền nói: "Cậu ta tên là Trịnh Thiếu Dương."
Vương Triệt bừng tỉnh mà lập tức cười nói: "Ồ! Anh ta nói không sai.”
Dương Tuyền nói: "Thế nhưng tôi biết có lẽ cậu ta đã khoác lác. Vì tôi nghe nói cậu là quán quân của Khải Huyền Cup tại châu Tây Nhạc, và cậu còn bồi dưỡng một con Lục Mao Trùng rất lợi hại. Tại lễ nhập học của học viện Lâm Hải cậu còn đánh bại cả Thẩm học tỷ. Cho nên mười chiêu tuyệt đối là không có khả năng, mà ít nhất là phải từ năm mươi chiêu trở lên.”
Vương Triệt cười cười nói: "Không, mười chiêu là đủ rồi. Chúng ta bắt đầu đi!”
Dương Tuyền hỏi: "Con Lục Mao Trùng của cậu đâu?"
Vương Triệt: "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của nó."
Dương Tuyền: "..."
Rất kỷ luật!
Dương Tuyền nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta bắt đầu thôi, hồn sủng của cậu đâu?"
Khi đối đãi với mỗi một trận chiến đấu, cho dù là đối thủ yếu hơn đi nữa thì Dương Tuyền đều thập phần nghiêm túc.
Vương Triệt vỗ nhẹ vào vỏ kiếm điện từ sau lưng mình.
Xoẹt!
Lúc thanh kiếm rời vỏ tạo ra âm thanh rất dễ nghe.
Và còn kèm theo một trận hồng quang lóe ra trông dị thường chói mắt.
Ánh mắt của Dương Tuyền hơi sáng lên nói: "Từ Lực Kiếm màu đỏ! Đúng là kiếm tốt! Đáng tiếc là tu vi hồn lực của nó chỉ có hơn một ngàn năm, vậy thì hơi yếu.”
Lúc trước khi chọn hồn sủng thứ nhất, Từ Lực Kiếm cũng là lựa chọn của Dương Tuyền.
Thế nhưng Hồn Sủng hệ máy móc lại không thích hợp để bồi dưỡng thành hồn sủng thứ nhất.
Bởi vì nó sẽ liên quan đến việc cải tiến.
Để cải tiến thì Hồn Sủng hệ máy móc cần phải đạt tới một ngàn năm tu vi hồn lực thì mới có thể được. Hơn nữa lại thập phần phức tạp nên sẽ không thích hợp làm hồn sủng thứ nhất.
Vả lại, muốn bồi dưỡng hồn sủng dạng kiếm thật tốt cũng không dễ dàng.
Nếu như mình không phải tu luyện về kiếm thì thật đúng là không dễ bồi dưỡng.
Sở dĩ Dương Tuyền nói kiếm tốt là bởi vì anh ta đã cảm nhận được một luồng khí tức đặc biệt từ trên thân Từ Lực Kiếm.
Là khí tức độc nhất thuộc về kiếm đạo!
Dương Tuyền hô lên: "Tiếp chiêu!”
Dương Tuyền cầm Vô Phong Kiếm trong tay, tinh khí thần của anh ta phảng phất như ngưng tụ ngay lập tức, khí thế bàng bạc từ trên thân Vô Phong Kiếm của anh ta luền bộc phát ra.
Thân ảnh của Dương Tuyền vẫn giống như vừa rồi, nhẹ nhàng nhảy lên và xách theo Vô Phong Kiếm nặng nề vô cùng.
Sau đó chính là một đạo kiếm mang bàng bạc bổ về phía Từ Lực Kiếm.
Hết thảy đều thuần thục như vậy mà không có bất kỳ kiếm kỹ nào.
Nhưng mà chỉ với một chiêu vung kiếm bình thường này, nhưng số sinh viên tại học viên Lâm Hải có thể tiếp được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận