Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1327: Thần Quang Kình Hiện Thế

Thương Lãng Đại Bạch Sa hỏi: "Hừm, tên Ma Cổ Mông bên kia thì sao?"
Vương Triệt cười nói: "Các vị không có vấn đề gì thì hắn đương nhiên cũng không có khả năng sẽ có vấn đề. Nửa năm trước tôi đã liên lạc cùng hắn. Các vị đã chuẩn bị chưa?"
Thương Lãng Đại Bạch Sa trầm ngâm mấy giây mới nói: "Cậu làm sẽ trọng tài sao? Đáng tiếc là tiền bối Không Thần Long không ở đây! Mà con tiểu côn trùng kia của cậu đâu rồi?"
Vương Triệt nói: "Nó đang khổ tu nên trước mắt không thể đi ra."
Thương Lãng Đại Bạch Sa cười, nói: "Ồ? Cậu phải để cho con tiểu côn trùng kia đến đây mới được, vì rốt cuộc nó mới là huyết mạch chính thống của tiền bối Không Thần Long."
Vương Triệt hỏi: "Nó là hồn sủng của tôi nên tôi sẽ có thể đại biểu cho nó. Chuyện này cũng không có gì khác biệt đúng không?"
Thương Lãng Đại Bạch Sa lắc đầu nói:
"Vậy không được! Do cậu có tư lịch và kinh lịch quá ít, và cậu chỉ là một vị Khế Hồn Sư nhân loại rất trâu mà thôi, chứ cũng không phải là Không Thần Long, mà cậu cũng không phải là Hồn thú. Nếu chúng tôi để cho cậu ở một bên quan chiến thì có khả năng ngay cả dư chấn mà cậu cũng đều chịu không được.”
“Nhưng con tiểu côn trùng kia của cậu tốt xấu gì cũng có được huyết mạch chính thống của Không Thần Long, cho nên để cậu an toàn thì cậu vẫn nên đi cùng nó đi."
Vương Triệt: "..."
Vào lúc này Tiểu Mao Trùng chỉ vừa tiến vào quá trình bế quan khổ tu, vì vậy tất nhiên sẽ không thể quấy rầy nó được.
Thật vất vả nó mới có thể tiến vào quá trình bế quan khổ tu, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà muốn nó lại tiến vào thì sẽ rất khó khăn.
Vả lại khi hai con hồn thú cấp bậc bá chủ này chiến đấu thì Tiểu Mao Trùng cũng nhìn không ra cái gì. Bởi vì nó căn bản không có khả năng nhìn hiểu.
Vì trận chiến này đoán chừng sẽ làm thiên băng địa liệt, nhật nguyệt vô quang. Chỉ tùy tiện một chiêu Hồn kỹ mười vạn năm là đã có thể chói mù mắt nó rồi.
Xem không hiểu thì việc hấp thụ kinh nghiệm từ trong loại chiến đấu cấp bậc này là chuyện vô cùng khó khăn.
Vương Triệt đoán chừng chỉ có hồn sủng tiếp cận mười vạn năm tu vi hồn lực thì mới có tư cách đi quan sát học tập trận chiến này.
Còn những con khác coi như có đi thì chỉ có thể ở một bên trố mắt nhìn mà thôi.
Hồn thú gần trăm vạn năm tu vi hồn lực đại chiến thì Hồn thú mười vạn năm tu vi hồn lực trở xuống đều sẽ tự động tránh lui.
Và tất nhiên các Khế Hồn Sư bình thường cũng không có khả năng xem hiểu.
Vương Triệt suy nghĩ, nói: "Tôi có tư lịch và kinh lịch xác thực cạn một chút, nhưng mà chỉ cần tôi có thể chịu đựng dư chấn của trận chiến là được đúng không?"
Thương Lãng Đại Bạch Sa lạnh hư một tiếng, nói: "Hừ! Lão đại của tôi không thể vì một vị nhân loại như cậu mà nương tay đâu!"
Vương Triệt nói: "Các vị cứ tùy tiện đánh, không cần phải để ý đến tôi chết sống ra sao."
Dù có nguy hiểm nhưng cũng đã có Thiên Vương bảo hộ một chút, cho nên tại phương diện này Vương Triệt không quá lo lắng.
Thương Lãng Đại Bạch Sa: "..."
Ở xa xa, Thần Quang Kình phát ra một tiếng hồng âm mịt mờ: "Không sao đâu! Trong cơ thể cậu ta đang ẩn giấu lực lượng cực kỳ cường đại. Mà nếu cậu ta chịu không được thì nhân loại cường giả của thời đại này cũng sẽ giúp đỡ cậu ta."
Lão đại đều đã mở miệng nên Thương Lãng Đại Bạch Sa cũng không có gì để nói nữa.
Sau đó Vương Triệt được Thương Lãng Đại Bạch Sa dẫn đầu mà mang theo thần quang từ biển sâu dần dần lơ lửng lên không.
Nương theo một tiếng hồng âm cổ lão xuyên thấu linh hồn, một vị Cổ Hồn thú đã đắm chìm hàng ngàn hàng vạn năm rốt cuộc đã hiện thế. Hắn tắm rửa dưới ánh mặt trời của thời hiện đại!
Thân thể xanh thẳm của hắn phản chiếu lấy màu sắc của bầu trời, ánh sáng rất mỹ lệ và lại rất thâm trầm cổ lão.
Giữa không trung, năm vị Thiên Vương tới từ các nơi trên chiến khu Đông Hoa đều mang sắc mặt nghiêm túc và trong mắt lộ ra vẻ rung động.
Tại các thành thị xa xôi đến mấy chục dặm thì cũng có thể nhìn thấy vị lão quái vật khổng lồ này!
Sau khi Thần Quang Kình hiện thế, hắn liền phun ra nuốt vào không khí và trong nháy mắt đã dẫn tới năng lượng triều tịch cường đại trên mặt biển.
Từng đạo năng lượng như dòng lũ trông rất thực chất đang vờn quanh than thể Thần Quang Kình. Chúng hình thành từng dòng nước màu xanh lam chuyển động tuần hoàn.
Bầu trời rộng lớn của châu Loạn Hải bỗng nhiên trở nên u ám, sau đó mưa to lập tức giáng lâm!
Thần Quang Kình chỉ vẻn vẹn phun ra nuốt vào không khí mà đã có thể gây nên sự biến hóa kinh khủng như thế. Vậy có thể nghĩ nếu như bọn hắn thật sự đánh nhau thì việc hủy diệt một cái lục địa cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Dù chỉ là dư chấn trong chiến đấu thì đều có thể nhẹ nhõm ảnh hưởng đến phương viên mấy trăm dặm.
Bất luận một góc nào trên thế giới này cũng đều không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng.
Hồn thú tiếp cận trăm vạn năm tu vi hồn lực và còn sống lâu như thế, cho nên thực sự rất khó tưởng tượng ra bọn hắn sẽ cường đại đến mức nào.
Hồn sủng và khoa học kỹ thuật thời hiện đại đều cực kỳ mạnh là chuyện không giả.
Nhưng trong lòng bọn họ vẫn có mấy phần kính sợ đối với Cổ Hồn thú cấp bậc này.
Thần Quang Kình xuất thế, ngoại trừ Thiên Vương ra thì số người biết đến cũng không nhiều, vì việc này lộ ra sẽ không có gì tốt.
Đối với người bình thường mà nói đến nhìn đều cũng chưa hẳn có thể nhìn thấy.
Ngay cả Khế Hồn Sư cũng không cơ hội để nhìn thấy bọn hắn, và tăng thêm trận quyết chiến cũng không phải nằm ở chỗ này.
Mà chiến trường trên dị tinh cầu cũng không có khả năng sẽ phát sóng trực tiếp.
Vì vậy cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với chiến khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận