Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 411: Không Thần Long Nghi Vấn

Ở trong lĩnh vực không gian không thể dùng được điện thoại, nên Vuơng Triệt không thể lên mạng để mở video.
Anh chỉ có thể dùng loại phương thức tương đối nguyên thủy này để cho Không Thần Long nhìn xem.
Trong những tấm hình đối chiến kia đều là ảnh chụp vô cùng soái khí của Lục Mao Trùng.
Ảnh chụp bay tới giữa không trung.
Trông rất nhỏ so với Không Thần Long.
Nhưng Không Thần Long lại thấy rất rõ ràng.
Không chỉ thấy rõ mà nó còn xem say sưa ngon lành.
"Là Thanh Thanh Trùng! Một con Thanh Thanh Trùng thật nhỏ!"
"Đó là Hồn thú gì? Tại sao hơi giống Thực Kim Thú vậy? Sao tôi chưa từng thấy qua con rắn nhỏ này?"
"Còn có con này nữa! Đây là Hồn thú gì? Sao lại giống Cổ Uyên Long thế?"
"Con chim nhỏ với con khỉ kia... tại sao tôi đều chưa thấy qua..."
"Những đứa trẻ này tôi không nhận ra ai cả..."
Không Thần Long vừa nói, vừa hỏi.
Nó không hứng thú với cảnh tượng phấn khích và thắng lợi, mà chỉ cảm thấy hứng thú với đám Hồn thú trong hình.
Không Thần Long nói câu nói sau cùng rồi bỗng nhiên im lặng.

Rất nhiều loại hồn thú thời hiện đại có sự khác biệt rất lớn với hồn thú thời cổ đại.
Hồn thú ở thời cổ đại vì Sinh Mệnh Hồn Ước vừa mới khai phá nên có những sự tiến hóa chưa được nghiên cứu ra, vậy nên chúng hiển nhiên nhiên có sự khác biệt rất lớn.
Hơn nữa không ít hồn thú thời nay chỉ vừa sinh ra từ thời cận cổ đại.
Nên số hồn thú còn sót lại từ thời cổ đại cho đến bây giờ là rất ít.
Hầu hết đều đã tuyệt chủng.
Thanh Thanh Trùng là tên gọi của Lục Mao Trùng thời cổ đại.
Bức ảnh một lần nữa rơi vào tay Vương Triệt.
Không Thần Long nhắm mắt lại, vươn vuốt rồng ra có vẻ như muốn bắt lấy cái gì đó.
Vương Triệt có thể cảm nhận được cảm xúc của Không Thần Long lúc này.
Nó quả nhiên chưa sẵn sàng để thức tỉnh.
Nhưng vì tai nạn bất ngờ này mà buộc phải thức tỉnh.
Nhìn thấy thế giới mấy ngàn năm sau, rất nhiều hồn thú ngay cả tên mà Không Thần Long cũng không gọi ra được.
Loại cảm giác chủng tộc bị đứt gãy và chia rẽ này làm cho Không Thần Long có cảm giác xa lạ, cùng với viẹc mất đi sự đồng điệu với thế giới.
Qua hồi lâu, Không Thần Long mới mở mắt ra và thở dài nói: "Cũng tốt! Năm đó hồn thú và nhân loại đã không hy sinh vô ích!”
Vương Triệt hỏi: "Mi định làm gì?"
Mục đích của Vương Triệt coi như là đã đạt được, từ miệng Không Thần Long anh đã biết được không ít chuyện về nền văn minh năm đó.
Có một số thứ được lịch sử ghi lại và một số thứ thì không.
Vương Triệt muốn đánh thức Không Thần Long vì vài mục đích, trong đó thứ quan trọng nhất là muốn nhìn xem ở thời đại của con Không Thần Long này đã gặp phải kẻ thù nào, và nền văn minh đã biến hóa ra sao.
Không Thần Long nói: "Tôi sống không lâu nữa đâu, chỉ còn mấy chục năm nữa thôi! ma lực hắc ám trong cơ thể tôi đã xâm nhập vào trong linh hồn rồi! Nếu chỉ dựa vào dược vật vừa rồi của cậu thì chỉ miễn cưỡng hỉ có thể duy trì một ngày thanh tỉnh.”
Không Thần Long quay đầu nhìn về phía bắc, ánh mắt nó tựa như nhìn xuyên qua phiến không gian này, và thấy được từng ngóc ngách của thế giới.
"Tôi còn muốn tận mắt nhìn thấy núi sông xinh đẹp của thế giới này, muốn đi xem những hồn thú mà tôi chưa bao giờ thấy! Tôi muốn đi xem cảnh tượng các cường giả đứng đầu chiến đấu cùng hồn thú! Hay đến các vùng đất khác để thăm lại những người bạn cũ của tôi! Để xem họ còn sống hay không..."
"Nhưng tôi không làm được rồi!"
Không Thần Long nhắm mắt lại, nói: "Tôi không thể tiếp tục ở trong rừng Phù Không nữa, vì tôi không muốn lần thứ hai chìm vào cái chết! Tôi sẽ rời khỏi hành tinh này và bay đi càng xa càng tốt. Tôi không muốn tôi sẽ chết dưới bàn tay của con người, và cũng không muốn làm cho con người thời hiện đại cảm thấy khó xử!”
"Tôi sẽ bay về phía vũ trụ tinh không, dù có chết cũng đã có nơi để về!"
Vương Triệt lâm vào trầm mặc.
Không Thần Long đã lựa chọn cách chết đi vì không muốn liên lụy đến thế giới này.
Những hồn thú cổ xưa năm đó cũng vì thế giới này mà dâng hiến thân mình.
Có được sự giác ngộ và ý chí đáng sợ khi nhìn thấu hết thảy thế gian.
Đúng lúc này, Không Thần Long hỏi: “Nhân loại, cậu còn có hồn sủng khác không? Huyết mạch của Không Thần Long nhất tộc không thể đoạn tuyệt như vậy được! Nếu cậu còn có Hồn Sủng hệ Long, vậy tôi có thể đem huyết mạch của tôi truyền thừa cho nó. Để cho nó đạt được một bộ phận không thần lực truyền thừa của tôi! Huyết mạch long tộc càng thuần thì độ truyền thừa sẽ càng nhiều.”
"Coi như là thù lao của tôi cho cậu vì đã có thể làm cho tôi tỉnh táo một ngày! Hãy cho tôi có quyền lựa chọn đi!"
Vương Triệt khẽ nhíu mày, Không Thần Long đưa ra di nguyệnnày làm anh nhất thời không biết nên nói cái gì.
Sau một lúc suy tư, Vương Triều nói: "Nếu mi ngủ say thêm mấy chục năm nữa thì có lẽ ta sẽ có biện pháp để phục hồi hoàn toàn cho mi!"
Không Thần Long kinh ngạc nhìn Vương Triệt, dường như nó không nghĩ tới Vương Triều sẽ nói như vậy.
Vị nhân loại này thật kỳ lạ.
Không Thần Long bỗng nhiên nói: "Cậu không giống nhân loại của thế giới này!"
Vương Triệt mỉm cười.
Con Không Thần Long này đoán chừng cũng đã sống mấy cái mười vạn năm, nên quả nhiên nó đã trải qua nhiều thứ.
Nó có thể phát hiện ra có điểm gì đó khác biệt thì cũng không có gì lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận