Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 517: Tư Duy Khác Thường

Vương Triệt cũng đã nhận được không ít lời mời từ các học trưởng học tỷ khóa trước, nhưng đều bị anh từ chối.
Đúng lúc Vương Triệt đang định trở về gian phòng gỗ nhỏ của mình thì một bạn học đi tới.
Chính là Triệu Y Hiệp.
“Vương đại ca, tôi không ngờ anh lại đến học tại trường đại học Lâm Hải Bắc Giang này đấy!”
Hình như lúc này Triệu Y Hiệp vẫn còn đang rất hưng phấn.
Từ lúc Vương Triệt bắt đầu lên sân khấu tại tiết mục thứ nhất thì cậu ta đã nhận ra rồi.
Lúc đó cậu ta cứ nghĩ mình đang nằm mơ!
Chuyện gì vậy?
Không phải Vương Triệt sẽ học tại trường đại học tổng hợp Bắc Giang sao?
Sao anh ta lại đến trường đại học Lâm Hải này chứ?
Thậm chí Triệu Y Hiệp còn cảm thấy mình thật sự đang nằm mơ…
Vương Triệt cười nói: “Tôi cũng không ngờ cậu lại đến học tại trường đại học Lâm Hải này. Tại sao cậu lại muốn đến đây?”
Triệu Y Hiệp kích động nói: “Thực ra ai cũng đều nghĩ rằng anh sẽ học ở trường đại học tổng hợp Bắc Giang, cho nên bọn họ đều đến trường đó cả rồi! Thực ra tôi cũng muốn đi nhưng…”
Vương Triệt hỏi: “Vậy tại sao cậu không đi?”
Triệu Y Hiệp hơi xấu hổ nói: “À, là do điểm số trong kỳ thi tốt nghiệp của tôi không đủ… Nên tôi chỉ có thể vào trường đại học Lâm Hải này thôi!”
Vương Triệt: “…”
Điểm số kỳ thi tốt nghiệp không đủ sao?
Nếu không phải Triệu Y Hiệp nhắc đến thì Vương Triệt cũng đã bỏ qua điểm số kỳ thi tốt nghiệp của mình.
Anh thật không nghĩ đến vấn đề này.
Triệu Y Hiệp bỗng nhiên cười nói:
“Có vài người không thi vào được trường đại học tổng hợp Bắc Giang nên sẽ không đến châu Bắc Giang nữa, và bọn họ đều đã có lựa chọn tốt hơn ở châu Tây Nhạc.
“Hôm nay là buổi lễ khai giảng, khi bọn họ đến trường đại học tổng hợp Bắc Giang mà không gặp được anh… vậy có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy rất khó hiểu.”
Thực ra bây giờ cậu ta cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
Với thực lực và thiên phú của Vương Triệt, đến đại học Lâm Hải thì thôi đi, hơn nữa còn chọn chuyên ngành nông nghiệp…
Đây là có ý gì? ! !
Triệu Y Hiệp không biết tình hình cụ thể của mấy chương trình sau đó bởi vì cậu ta chỉ ở dưới đài.
Đoạn giao lưu giữa Vương Triệt và Thẩm Minh Loan cùng với giáo sư Vân thì cậu ta cũng không rõ.
Vương Triệt cười nói: “Thực ra tôi khá giỏi về trồng cây và cũng rất có hứng thú.”
Triệu Y Hiệp lâm vào trầm ngâm.
Sau đó cậu ta cười nói: “Các bạn học ở châu Tây Nhạc không ai biết anh đã đến đại học Lâm Hải. Vương đại ca, anh muốn thành lập đội nhóm không? Nếu anh thành lập đội nhóm thì tôi có thể gia nhập được không?”
Vương Triệt nói: “Thường ngày chuyên ngành nông nghiệp chúng tôi đa phần đều là trồng ruộng là chính. Cho dù thành lập đội nhóm thì cũng không có hoạt động gì, nếu có thì cũng chỉ có giao lưu trao đổi những điều tâm đắc trong trồng cây thôi. Cậu là sinh viên chuyên ngành y hồn, nếu vào đội nhóm của chúng tôi thì sợ là không dễ thích nghi.”
Triệu Y Hiệp cười xấu hổ, nói: “Không sao, thực ra tôi không giỏi về hồn sủng đối chiến, và tôi thích mảng bồi dưỡng hồn sủng hơn. Tôi cũng có hứng thú nhất định với ngành nông nghiệp, nếu không phải điểm số của tôi không đủ với điểm số tuyển sinh của ngành nông nghiệp của đại học Lâm Hải, vậy bây giờ tôi đã là sinh viên ngành nông nghiệp rồi.”
Vương Triệt suy tư nói: “Vậy được, đến lúc đó xem tình hình rồi nói.”
Vương Triệt trò chuyện một hồi với Triệu Y Hiệp.
Sau đó anh nhìn vào điện thoại, quả nhiên anh nhìn thấy rất nhiều dấu câu hỏi từ bạn học gửi đến.
Hôm nay là buổi lễ khai giảng của các trường đại học, bọn họ cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy phong thái anh tuấn của Vương Triệt ở đại học tổng hợp Bắc Giang.
Nhưng đừng nói phong thái anh tuấn, mà bóng người cũng không thấy đâu.
Trong nhóm lớp cấp ba:
“Các anh em, tôi bị lừa rồi! Triệt ca vốn không ở đại học tổng hợp Bắc Giang…”
“Vãi! Tôi cũng bị lừa rồi! Vương Triệt nói sẽ đến châu Bắc Giang nên tôi nghĩ rằng chắc chắn anh ta sẽ học ở đại học tổng hợp Bắc Giang!”
“Triệt ca, mau khai đi, rốt cuộc là anh đến trường đại học nào?”
“Lâm Hi đã vào trường đại học đấu hồn rồi đó! Khá lắm Vương Triệt, bao nhiêu trường đại học hàng đầu nổi tiếng anh lại không chọn thì thôi đi, nhưng ngay cả trường đại học tổng hợp Bắc Giang mà anh cũng không chọn là sao?”
“Hôm nay ở đại học tổng hợp Bắc Giang, một tốp bạn học đến từ châu Tây Nhạc cứ kêu lên mình bị lừa!”
“…”
Vương Triệt nhìn các bạn học cấp ba xôn xao kinh ngạc trong nhóm lớp mà lắc đầu cười.
“Theo như sự hiểu biết của tôi với Vương Triệt, rất có khả năng anh ta sẽ đến trường đại học Lâm Hải ở thủ đô Lâm.”
Lúc này là Hứa Hải Phong nói trong nhóm:
“Tám mươi phần trăm khả năng là đi làm ruộng rồi! Quá âm hiểm!”
Vương Triệt suy nghĩ trong lòng, anh bạn Hứa Hải Phong này đoán cũng chuẩn thật.
Trong buổi liên hoan sau khi Khải Huyền Cup kết thúc, lúc Vương Triệt và Hứa Hải Phong trò chuyện thì anh có nói một hai câu rằng khi anh lên đại học có lẽ anh sẽ lựa chọn chuyên ngành nhàn nhã một chút.
Bởi vì lúc đó Vương Triệt đã quyết định anh sẽ đến trường đại học Lâm Hải rồi.
Nhưng anh không ngờ cậu nhóc này lại đoán được.
Thấy vậy Vương Triệt cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
Dù sao mọi người cũng đã vào đại học cả rồi.
“Tôi đang ở đại học Lâm Hải, vừa mới bắt đầu làm ruộng và cảm giác rất không tồi.”
“……”
“……”
“……”
Mọi người trong nhóm gửi đi vô số dấu chấm thể hiện sự cạn lời.
Và còn có các loại biểu tượng cạn lời khác.
Anh đường đường là một quán quân của Khải Huyền Cup thế mà lại chạy đi làm ruộng là sao?
Quả nhiên sự lựa chọn của Vương Triệt y như ngựa thần lướt gió trên mây.
Làm cho tư duy của những người bình thường không thể theo kịp.
Vương Triệt trò chuyện mấy câu với các bạn học rồi nhìn lên sắc trời.
“Thời gian vẫn còn sớm, ta vẫn có thể đi trồng cây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận