Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 693: Võ Hồn Bát Vị Lưỡi

Lễ hội Tiết Đông Nông hạn chế Khế Hồn Sư tham gia.
Nhưng cho dù như vậy, lượng người cũng vô cùng đông đúc.
Sảnh triển lãm to như thế có vô số gian hàng, sắp xếp theo quy tắc ở từng góc của đại sảnh.
Tham gia triển lãm nhìn như đang cho ăn miễn phí, nhưng thực tế có thể đạt được rất nhiều lợi ích.
Nếu là có thể giới thiệu món ăn đặc sắc ở Tiết Đông Nông để đánh bóng danh tiếng, sau đó có thể sản xuất đem đi buôn bán kiếm tiền.
Đến lúc đó nhờ truyền miệng mà chủ gian hàng sẽ trở nên nổi tiếng.
Hầu như mỗi một cái gian hàng đều rất mau đã có một hàng dài người đứng xếp hàng.
Vương Triệt cũng nhìn đến vị trí gian hàng của học viện Lâm Hải, có hàng người xếp hàng dài nhất.
Học viện Lâm Hải mặc dù trong những dịp khác cũng không có tiếng tăm gì mấy, nhưng ở Tiết Đông Nông là không ai không biết, không người không hay.
Trong gian hàng thì giáo viên phụ trách chính, còn có rất nhiều sinh viên năm thứ ba và năm thứ tư đều đang bận rộn nấu nướng luyện chế các món ăn tại gian hàng.
Vương Triệt nhìn xem Lục Mao Trùng nói: "Việc ăn quả nhiên là chuyện quan trọng nhất của sinh vật. Tìm đồ ăn cho mi trước nào."
Lục Mao Trùng: " (o) !"
Con mắt của Lục Mao Trùng lập tức sáng lên ngôi sao nhỏ.
Trong các món ăn được bày ra, ngoại trừ dành cho Khế Hồn Sư ăn thì còn cung cấp cho các hồn sủng ăn.
Thế nhưng vẫn có rất nhiều món dành cho hồn sủng hệ côn trùng!
Vương Triệt nhìn sang một chút, ngay lập tức anh đã tìm được một gian hàng chuyên đặc chế các loại món chính và đồ ăn vặt dành cho hồn sủng hệ côn trùng.
Trùng Thực Chi Gia !
Nghe tên cảm thấy rất ấm cúng !
Chắc là một công ty cũng rất yêu côn trùng.
Đứng xếp hàng có một vị thanh niên ở phía trước đang nhìn chung quanh, thấy được Lục Mao Trùng bên người Vương Triệt thì anh ta có chút nhiệt tình nói: "Ồ, là một con Lục Mao Trùng! Lục Mao Trùng có thể ăn vài món ăn trong đây! Cậu là sinh viên à? Của trường nào vậy?"
Vương Triệt: "Học viện Lâm Hải."
Ánh mắt người thanh niên này liền sáng lên, nói:" Học viện Lâm Hải là rất tốt! Cái học viện này về các mặt khác thì không nhắc đến, nhưng mà tại phương diện chế biến món ăn và bồi dưỡng hồn thực thì tuyệt đối là đứng đầu đấy! Đợi lát nữa tôi cũng muốn đến nếm thử."
Vương Triệt cười nói: "Anh không phải là học sinh sao?"
Người thanh niên có vài phần kiêu ngạo mà nói: "Tôi là Dục Thú Sư của câu lạc bộ dục thú tại thủ đô Giang. Về mặt chiến đấu thì tôi không rành lắm, nhưng mà tại phương diện ăn uống này và nhất là đồ ăn dành cho hồn sủng thì tôi rất am hiểu đấy nhé. Con Lục Mao Trùng của cậu mặc bộ Hung phục này trông rất đẹp, chắc là đắt tiền lắm nhỉ?"
Vương Triệt gật đầu nói: "Cũng tạm được."
Người thanh niên nhìn Lục Mao Trùng vài lần, trông thấy toàn thân nó bọc lấy một lớp Hung phục màu đen, bởi vì là bó sát người nên giống như là có một lớp da mới vậy.
Trên đầu nó mang theo một cái mũ, cộng với hai cái răng nanh nhỏ bên khóe miệng nhìn qua vừa hung dữ lại vừa đáng yêu.
Nhưng lúc này Lục Mao Trùng đang há miệng dáo dác ngó nhìn xem đằng trước và còn chảy cả nước miếng.
Người thanh niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Con Lục Mao Trùng này của cậu có tu vi hồn lực cũng không thấp. Nhưng mà món ăn chính của Trùng Thực Chi Gia cũng không đơn giản đâu đấy."
Vương Triệt thuận miệng nói: "Tôi để nó nếm thử các vị mới thôi. Chờ một chút lại dẫn nó đi ăn các món khác ấy mà."
Người thanh niên vừa cười vừa nói: "Chỉ sợ là không được đâu. Các món ăn của Trùng Thực Chi Gia đều là các loại Lập Phương Thụ Diệp có nồng độ năng lượng rất cao. Bình thường chỉ cần ăn một viên và dựa theo sức ăn của hồn sủng hệ côn trùng mà nói thì đã đủ no trong một ngày rồi. Giống như là con Phác Lăng Hỏa Nga của tôi này."
Người thanh niên sờ lên một con hồn sủng dạng bướm đang đậu trên bả vai anh ta.
Về con Phác Lăng Hỏa Nga này thì Vương Triệt cũng rất quen thuộc.
Đó là hồn sủng song hệ, gồm hệ Hỏa và hệ Côn Trùng.
Người thanh niên tính toán nói: "Tu vi hồn lực của nó đã 3000 năm, nhưng chắc cũng chỉ ăn được hai viên mà thôi. Theo kinh nghiệm của tôi thì con Lục Mao Trùng của cậu cũng chỉ ăn được một viên."
Vương Triệt gật đầu cười nói: "Ăn no là được rồi! Nếu như nó đã ăn no thì tôi liền rảnh rỗi để đi ăn."
Hai người vừa xếp hàng và vừa tán gẫu.
Người Thanh niên tự hào mà nói: "Danh hiệu Thực Vương lần này thì phó bộ trưởng Khổng của câu lạc bộ dục thú tại thủ đô Giang chúng tôi chắc hẳn sẽ có cơ hội rất lớn giành được."
Vương Triệt hỏi: "Tự tin như vậy à? Vì sao vậy?"
Người thanh niên nói: "Bởi vì Võ Hồn của anh ta! Cậu có biết Võ Hồn liên quan đến ăn uống có rất nhiều loại không?"
Vương Triệt gật đầu nói: "Đúng vậy."
Người thanh niên nói:
"Võ Hồn của phó bộ trưởng Khổng chúng tôi là Võ Hồn loại khí quan đặc hóa, tên là Bát Vị Lưỡi. Nhờ nó mà anh ta có thể dễ dàng nếm ra được vấn đề của các món ăn. Dù anh ta còn rất trẻ nhưng cũng đã vinh dự trở thành Đánh Giá Sư của rất nhiều công ty lớn đấy. Vào lần Đại Hội Trân Tu năm ngoái, anh ta dã thu được tổng cộng mười tám cái Huy Chương Trân Tu, và chỉ thua hạng nhất có một cái mà thôi."
"Lần Đại Hội Trân Tu này ở phương diện ăn uống thì chắc chắn cũng không có Khế Hồn Sư nào có thể mạnh hơn anh ta đâu."
Vương Triệt suy nghĩ nói: "Bát Vị Lưỡi, Võ Hồn loại khí quan đặc hóa!"
Vậy thì đúng là rất lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận