Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 406: Ba Con Hồn Sủng Mười Vạn Năm

Về khí thế, tuy Vương Triệt có lộ ra một chút, nhưng đó là dựa theo thân phận thiếu niên thiên tài yêu nghiệt.
Cùng với thân phận đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên của anh kiếp trước không có nửa xu quan hệ.
Giờ phút này, Vương Triệt mới xem như triển lộ ra khí thế chân chính của một đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên!
Vương Triệt bước về phía trước một bước.
Khí thế trên người giống như một dòng thác tràn ra và phóng lên tận trời.
Trong mắt Vương Triệt giống như có vô số ánh sáng hội tụ, tiên uy cuồn cuộn tuyệt thế này từng khinh thường cả Tu Tiên Giới, lập qua vô số thần thoại, du lịch khắp nơi trong vũ trụ, phân cao thấp cùng với hàng ngàn bộ tộc.
Tại thời khắc này đều đã triển lộ ra!
Cùng lúc đó, một vệt ánh sáng màu trắng hư ảo từ trên người Vương Triệt bỗng nhiên xông ra ngoài.
Chỉ dựa vào khí thế khẳng định là không đủ.
Vì khí thế là do tinh thần ý chí ngưng tụ lại, nhất là uy áp tại bên trong từ lĩnh vực không gian của Không Thần Long nên sẽ càng thêm đáng sợ.
Vì vậy Vương Triệt còn cần một chút đồ vật phụ trợ.
Chính là lực lượng Võ Hồn!
Võ Hồn thứ hai đã thức tỉnh!
Phía dưới cổ khí thế vô cùng hào hùng này, bóng dáng mờ ảo vĩ ngạn mặc tà áo trắng bỗng nhiên hiện lên, phảng phất như hòa làm một cùng với Vương Triệt!
Tản ra tôn uy tuyệt thế, chí cao vô thượng!
Vương Triệt thản nhiên nói: "Chỉ bằng mi mà cũng có thể làm cho ta kinh sợ sao?"
Bên ngoài kết giới rừng Phù Không.
Diễm Dương Thiên Vương tên là Lâm Dương kia được coi là một trong những vị Thiên Vương trẻ tuổi nhất của chiến khu Đông Hoa.
Hình thể của ông ta cao lớn, mái tóc đỏ rực lửa, khuôn mặt chữ quốc tiêu chuẩn, có một vòng râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng.
Tròng mắt đen nhánh, biểu thị ông ta chính là tộc người của chiến khu Đông Hoa.
Chỉ xét về tuổi tác thì Lâm Dương Thiên Vương là một người đàn ông trung niên rất có mị lực.
Lâm Dương nhìn về phía đám người trong phòng, hỏi: "Chuyện mà tôi nghe nói hiện tại đã qua mấy giờ rồi? Hạt giống thiên tài tốt như vậy mà mọi người còn không nhìn ra sao? Thật sự để cho cậu ta đi lên rồi ư?"
Chu Hình đi tới, vẻ mặt có chút cung kính nói:
"Cậu ta rất có dũng khí, quả quyết đi lên, cộng thêm Lý phó quan đã từng lập ra quân lệnh nên đành phải để cậu ta đi lên xem một chút."
"Chúng tôi đã khuyên can nhưng không có kết quả! Chúng tôi suy tính, hiện tại hẳn là cậu ta đang bị vây ở bên trong tọa độ trong không gian của bốn mảnh đất lơ lửng. Cho nên chúng tôi mới muốn để ngài mang cậu ta ra."
"Bên trong tọa độ trong không gian của bốn miếng đất lơ lửng kia, tiến vào thì dễ nhưng muốn mang người ra thì khó khăn hơn nhiều."
"Mặc dù chúng tôi có thể nhưng một khi xử lý không ổn thỏa, sẽ rất dễ làm cho Không Thần Long thức giấc sớm..."
Đám người đang ngồi ở đây cũng có thể xuất thủ, nhưng bọn họ bị giới hạn về thực lực.
Mặc dù không sợ con huyễn tượng vệ thú kia và việc tiến vào cũng không khó khăn.
Tuy nhiên để mang người ra sẽ tương đối khó.
Một khi xử lý không tốt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mà Thiên Vương là người có được sức mạnh tuyệt đối, chút chuyện nhỏ ấy vẫn có thể giải quyết nhẹ nhõm.
Lâm Dương phất phất tay nói:
"Lập tức lên đường đi, đã qua mấy tiếng rồi! Vị bạn học Vương Triệt này thật can đảm!"
"Mọi người đều đã nói hết chỗ khó cho cậu ta biết, vậy mà cậu ta vẫn có thể không sợ chút nào mà tiến vào bên trong... Nguyên Lực Trâm cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu được uy áp của Không Thần Long, lâu dần thì một vị học sinh sẽ không chịu nổi."
"Con huyễn tượng vệ thú kia còn phiền phức hơn. Nếu có thể đánh qua một con thì phân lượng của chức quán quân Khải Huyền Cúp của cậu ta sẽ tăng thêm một chút."
"Mọi người cũng không cần đi cùng đâu, tôi cũng không có thời gian chờ đợi mọi người hoặc là mang mọi người đi cùng."
"Sau khi mang người về tôi còn có chuyện quan trọng khác."
Đám người gật gật đầu, đương nhiên sẽ không cùng nhau hộ tống ông ta vì chỉ càng thêm phiền phức.
Lâm Dương vừa mới nói xong, dù không sử dụng hồn dực mà cả người lập tức bay lên, nhưng hồn lực lại không giao động chút nào. Sau đó ông ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lý Ngạn Minh lắc đầu nói: "Thực lực của Lâm Thiên Vương đã mạnh hơn rất nhiều... Giai đoạn Thiên Vương này, mỗi một cấp đều là khác biệt như ngày và đêm. Hồn sủng thứ ba của ông ta hẳn là cũng đã gần mười vạn năm tu vi hồn lực rồi đúng không?"
Lão giả quân đội nói: "Cũng không rõ nữa! Nhưng tại chiến khu Đông Hoa vào sáu năm trước, bên trên nghi thức khai mạc đối chiến giữa các Khế Hồn Sư cao cấp, hồn sủng thứ ba của ông ta đã đạt tới chín vạn năm tu vi hồn lực. Trải qua sáu năm, cánh cửa mười vạn năm hẳn là cũng đã vượt qua..."
Lý Ngạn Minh cảm thán một tiếng: "Ba con hồn sủng mười vạn năm tu vi hồn lực... Tại chiến khu Đông Hoa chúng ta cũng chân chính là tổ đội chiến lực đỉnh tiêm nhất."
Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn lên, trong lòng đều xuất hiện một sự sùng kính.
Lâm Dương tính toán thời gian, tốc độ của ông ta rất nhanh, so với Lý Ngạn Minh còn nhanh hơn.
Tuy nhiên giao động hồn lực sinh ra rất nhỏ, trong lúc bay lượn lặng yên không một tiếng động, dường như đối với khí tức và hồn lực của bản thân thì ông ta đều khống chế đến tình trạng cực cao.
Lâm Dương tự hỏi: "Một học sinh mà lại thật sự có dũng khí tới đây sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận