Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 826: Cố Sự Nhất Kiếm Che Trời

Vương Triệt biết vì sao Từ Lực Kiếm lại khẩn cấp như vậy.
Bởi vì nó cũng muốn tiến hóa bằng Võ Hồn.
Tiểu Mao Trùng đã tiến hóa bằng Võ Hồn nên Từ Lực Kiếm cũng muốn như vậy, vì nó quá hâm mộ.
Hình thái Chân Long của Tiểu Mao Trùng vừa mở ra, coi như Từ Lực Kiếm có dùng Đồ Long Phù và mở ra kiếm trận đi nữa thì cũng chỉ có thể ở thế hạ phong.
Dù sao cũng chỉ là Linh Phù cao cấp mà thôi.
Nếu đổi thành Đạo Phù thì cho dù là Đạo Phù bình thường nhất đi nữa, nhưng phỏng chừng hình thái Chân Long hiện giờ cũng sẽ bị Từ Lự Kiếm áp chế.
Chỉ là vật liệu của Đạo Phù có yêu cầu quá cao.
Cho nên bây giờ Vương Triệt còn không thể luyện chế ra được.
Từ Lực Kiếm cũng rất muốn được tiến hóa bằng Võ Hồn gì gì đó giống như Tiểu Mao Trùng.
Đại ca có thì tôi cũng phải có!
Vương Triệt nói: "Hiện tại không vội, trước tiên nghỉ ngơi hai ngày đã. Ngày mai ta cần phải đi gặp các bạn cũ. Hôm nay chúng ta nói một chút về cố sự nhé.”
Vừa nghe đến hai từ nghỉ ngơi và kể cố sự thì Tiểu Mao Trùng lập tức nhảy dựng lên từ trong tổ nhỏ, vèo một cái liền chạy đến trước mặt Vương Triệt.
Khi Hùng Bảo nhìn thấy bộ dáng kích động của Tiểu Mao Trùng, tuy rằng nó không biết là chuyện gì nhưng cảm giác hẳn là rất lợi hại.
Ba đứa nhóc liền vây xung quanh Vương Triệt.
Vương Triệt cầm lấy bảng vẽ rồi vừa vẽ và vừa nói thật êm tai:
"Trong vực sâu vô tận lạnh lẽo như băng, nơi đó chính là Mộ Địa Vô Tận."
"Đó là một nơi không ai biết đến!"
"Ở nơi đó chôn cất vô số hồn thú thần cấp thời viễn cổ. Tràn đầy những tấm bia mộ dựng thẳng trong thế giới thâm uyên u ám. Hồn Thú cấp bậc trăm vạn năm tu vi hồn lực ở nơi này phảng phất đều chỉ là sự khởi đầu.”
"Tu Di Thần Long thổ nạp Nhật Nguyệt, Thần Thú Kim Ô miệng phun Dương Viêm Cửu Khuyết, Bồng Lai Huyền Vũ lấy mai rùa làm một thế giới, vân vân..."
"Mỗi một con đều là siêu thú thần thoại thời thượng cổ, và chỉ được ghi chép vài câu để xác nhận đã từng tồn tại."
“Ngoại trừ những con hồn thú có thể tiêu diệt thiên địa này ra, nơi đó còn có vô số ngàn vạn vị nhân loại cường giả khác, mỗi một người trong bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ. Nhưng mà bây giờ lại chôn thân ở trong chốn Mộ Địa Vô Tận thâm uyên huyền bí này."
"Một ngày nào đó, khi không gian bên trong vực sâu vô tận này nứt ra, chín con Tử Kim Cự Long siêu to khổng lồ có thể sánh ngang với Không Thần Long đã bay vào bên trong phiến Mộ Địa thần bí này."
...
Vương Triệt nói ra không nhanh không chậm, hình ảnh vẽ lên vô cùng chân thực, từng tấm lại từng tấm hình đã xuất hiện trong mắt ba đứa nhóc này.
Hiện tại chúng nó đã có linh trí nhất định nên cũng có thể dễ dàng nghe hiểu.
Sự khởi đầu hơi hồi hộp làm cho chúng nó nghe đến rất mê hoặc.
Ngay cả Từ Lực Kiếm cũng như vậy.
Vương Triệt thấy thế thì khẽ gật đầu và tiếp tục nói:
"Sơn Hà là nơi chân long sinh sống! Ngôi sao là vảy rồng, cổ thụ là sừng rồng! Chín con Tử Kim Cự Long kia tràn ngập vô thượng thần uy mà đi vào Mộ Địa Vô Tận thâm uyên huyền bí này, nhưng cũng không biết là để làm gì?”
“Khi chúng nó tiến vào bên trong Thâm Uyên Mộ Địa thì sau lưng chúng nó còn kéo thêm một cái quan tài kiếm mộ khổng lồ!”
Nghe đến đây mà thân thể Từ Lực Kiếm liền phát ra hồng quang và hưng phấn đến run lên.
Tiểu Mao Trùng lập tức kêu lên một tiếng, Thần Long mà kéo quan tài là sao, tôi không thể tiếp nhận! Tôi không muốn kéo quan tài!
Hùng Bảo thì lắng nghe hết sức chăm chú, thập phần mê muội.
Vương Triệt mỉm cười rồi tiếp tục nói:
"Chín con Thần Long kia lôi kéo quan tài kiếm mộ đi vào Thâm Uyên Mộ Địa, một trảo của Thần Long lập tức phá vỡ vực sâu và niêm phong lại cỗ quan tài..."
"Sau đó chúng nó dựng lên một tấm bia mộ vô danh. Khi bia mộ được dựng lên thì ngay vào khoảnh khắc đó, chín con Thần Long đã chia ra chín hướng của bia mộ và biến thành thạch điêu kéo dài đến mấy vạn dặm!"
Nghe đến đây thì Tiểu Mao Trùng cũng không còn ầm ĩ nữa, nó biểu thị mình đang bị thu hút một cách sâu sắc.
"Không biết qua bao lâu, mặt đất bắt đầu biến hóa. Trong vực sâu tối tăm đã mọc ra hoa cỏ cây cối cho đến khi biến thành rừng rậm, sông ngòi, băng sơn,... Vô số bia mộ đã trải qua sự thay đổi của thế giới mà trở thành một góc bị lãng quên của thế giới, cuối cùng đã bị phủ bụi theo thời gian..."
"Cũng không biết đi qua bao nhiêu lâu, cho đến ngày hôm nay thì vị trí quan tài kiếm mộ kia đã hơi rung động. Rất nhanh sau đó, một con Tiểu Mao Trùng chậm rãi từ bên trong chui ra..."
Nghe đến đây mà Tiểu Mao Trùng lập tức phấn khích lên!
Mộ địa vực sâu thần bí u ám này đã chôn cất vô số hồn thú và nhân loại cường đại, rồi sau đó chín con Thần Long kéo quan tài kiếm mộ đi tới.
Sau một thời gian dài như vậy thế mà lại có một con Lục Mao Trùng bò ra là sao?
Điều này làm cho Tiểu Mao Trùng cảm thấy rất tò mò.
Từ Lực Kiếm cũng rất tò mò không biết trong vị trí chôn cất quan tài kiếm mộ kia vì sao lại bò ra một vị đại ca?
Không phải là một thanh kiếm trong quan tài hay sao?
Hùng Bảo thì đã hoàn toàn bị thu hút. Nó nhắm mắt lại và tưởng tượng lại rồi thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Lúc này, Vương Triệt buông xuống bảng vẽ và nói: "Hôm nay câu chuyện về Nhất Kiếm Che Trời chỉ kể đến đây thôi!”
Tiểu Mao Trùng: "..."
Bốp bốp bốp!
Tiểu Mao Trùng liền dùng đuôi của mình vỗ vỗ xuống sàn nhà.
" (╬ ̄


̄) !"
Đang gây cấn mà!
Vương Triệt cười nói: "Câu chuyện này rất dài nên cũng không vội!”
Mặc dù đã biết tính tình của Vương Triệt rồi nhưng Tiểu Mao Trùng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nó cũng không thể làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận