Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 122: Năng Lượng Linh Hồn! Thần Thức!

Vương Triệt thổn thức vài tiếng:
"Đều là anh hùng năm đó nhưng cũng đã qua đời, lần này gặp nhau tôi chỉ có thể vì tiền bối mà tụng một biến


Thái Thượng An Diệu Độ Pháp Quy Hồn Kinh


, để bày tỏ tâm ý muốn trò chuyện với tiền bối."
Kiếp trước Vương Triệt đồng tu ba nhà Đạo - Phật - Ma, nên anh tinh thông đủ loại pháp môn trong Tu Tiên Giới.
Mà bộ Quy Hồn Kinh này cũng chỉ là một biến kinh văn để siêu độ cho linh hồn, và cũng không cần pháp lực nên không tính là thứ gì kỳ lạ.
Mặc dù có sự khác biệt về quy tắc thế giới, nhưng linh hồn là giống nhau.
Vương Triệt ngồi xếp bằng xuống, tĩnh tâm định thần.
Khi Lục Mao Trùng nhìn thấy Vương Triệt làm như thế, cho dù nó không hiểu tại sao, nhưng nó lại cảm thấy dáng vẻ này rất lợi hại.
Cho nên nó lập tức chạy tới, cuộn lại thân thể, và chỉ lộ ra cái đầu, ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ.
Vương Triệt khẽ mở miệng ngâm nga.
Từng âm tiết cổ lão từ trong miệng anh chậm rãi vang lên.
Lục Mao Trùng nằm ở bên cạnh, nó cảm thấy mình hoàn toàn không nghe hiểu Vương Triệt đang nói cái gì.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía Vương Triệt, trong lòng nó hơi nghi hoặc một chút, vì ngôn ngữ của nhân loại thì nó có thể nghe hiểu được, nhưng lúc này thì nó thua...
Toàn trường vang lên tiếng âm minh, u phong như đang gào thét...
Mặc dù Lục Mao Trùng không nghe hiểu Vương Triệt đang bô bô cái gì, nhưng nó vẫn chậm rãi yên tĩnh lại, không hiểu sao thần sắc nó lại trở nên an tường bình tĩnh.
Ngắn ngủi không đầy nửa canh giờ, Vương Triệt mới mở to mắt ra.
Và Lục Mao Trùng bên cạnh anh cũng đã ngủ thiếp đi.
Vương Triệt: "..."
Được rồi, bài hát ru con đến đây là kết thúc.
Vương Triệt vỗ vỗ vào đầu Lục Mao Trùng để đánh thức nó.
"Đi thôi, nơi này không có Tế Hồn Thụ, vậy chúng lại tìm một gốc Tế Hồn Thụ tiếp theo để tiếp tục hỏi thăm một chút."
Vương Triệt phủi đi bụi đất trên người.
"Ti ngô?"
Lục Mao Trùng mông lung mở mắt ra, nó cảm giác mình vừa rồi đã ngủ một giấc thật ngon.
Vương Triệt lại hơi tu sửa cho phần mộ kia một phen, sau đó anh dự định tiến về mảnh đất lơ lửng khác.
Nhưng đúng lúc này.
Chỉ thấy tại phần mộ kia bỗng nhiên nổi lên một trận ánh sáng nhàn nhạt.
"Hả?"
Vương Triệt dừng lại bước chân.
Sau một giây, bỗng có một luồng quang ảnh mờ mịt tựa mây khói, chậm rãi dâng lên từ trong phần mộ. Sau đó nó hóa thành một bóng người lâp lòe.
"Là tàn niệm linh hồn sao?"
Con mắt Vương Triệt hơi co lại, Vì cái tàn niệm linh hồn này thì anh từng gặp qua không ít.
Kiếp trước, khi Vương Triệt thám hiểm qua rất nhiều mộ địa của những tiên nhân cổ lão, thì anh liền gặp được thứ này.
Trong vũ trụ có loại tiên mộ trong truyền thuyết, cổ lão đến mấy chục vạn năm. Chỉ một sợi tàn niệm của tiên nhân, thì cũng đều có thể dễ như trở bàn tay mà đánh chết một đống lớn đại năng Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ.
Chỉ là Vương Triệt thật không nghĩ tới, anh thế mà lại có thể gặp được tàn niệm linh hồn ở thế giới này.
Vương Triệt chỉ nhìn thoáng qua, rồi anh lắc đầu, nói: "Tàn niệm này đã không còn ý thức gì nữa..."
Thời gian đã trôi qua quá lâu, nên đạo tàn niệm linh hồn này hiển nhiên đã không còn ý thức.
Nói nó là một đoàn năng lượng linh hồn thì đúng hơn.
Vả lại, nó vừa mới chui ra thì đã có cảm giác muốn tiêu tán rồi.
Vương Triệt đoán chừng là do mình đã đọc tụng bộ kinh văn kia, nên mới xúc động nó tỉnh lại.
Năng lượng linh hồn a...
Vương Triệt cảm khái trong lòng.
Ngay sau đó, trong một cái chớp mắt, đạo tàn niệm linh hồn kia liền hướng về phía Vương Triệt mà bay tới.
Nó hóa thành một luồng khí lưu và tiến vào trong đầu Vương Triệt.
Trong chốc lát, linh hồn Vương Triệt bỗng gặp phải một sự xung kích.
Nhưng Vương Triệt là ai? ! !
Kiếp trước anh đã chu du khắp một mảnh vũ trụ, là đại năng cảnh giới Đăng Tiên gần như có thể so với Tiên Nhân, vậy làm sao anh có thể bị chấn động bởi đạo tàn niệm linh hồn này được?
Nhưng có một điều thú vị chính là, đạo tàn niệm linh hồn này mười phần nhu hòa.
Vương Triệt không biết là do bản năng của ý thức, hay là do bộ kinh văn kia, hoặc là do cả hai đồng thời gây ra.
Nhưng lúc này, Vương Triệt cũng không quản được nhiều như vậy.
Vì đối với người khác mà nói, họ sẽ không biết nên dùng tàn niệm linh hồn như thế nào.
Nhưng còn đối với Vương Triệt, thì đây chính là một cái bảo tàng.
Bởi vì, nếu có loại tàn niệm linh hồn nhu hòa như thế này, thì anh sẽ có thể tu luyện linh hồn.
Chỗ tốt lớn nhất của việc tu luyện linh hồn, chính là có thể sinh ra thần thức!
Mà bình thường cần tiến vào Trúc Cơ kỳ thì mới có thể sinh ra thần thức.
Nhưng để có thể chủ động tu luyện thần thức, sẽ cần phải tiến vào Kim Đan kỳ mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận