Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 904: Chuyện Ly Kỳ

Vương Triệt nói: "Hiện tại tầng thứ sáu vẫn còn rất nhiều tài nguyên. Mi hãy đi lục soát một chút xem, nếu như lại có thể tìm đến hai viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì chúng ta liền có thể mở ra đồ giám Hồn thú thời cổ đại một lần nữa."
Tiểu Mao Trùng gật đầu và cũng chui vào bên trong địa hỏa.
Cứ như vậy Vương Triệt vừa mang theo Hùng Bảo tiếp tục tu luyện và vừa để cho Tiểu Mao Trùng tìm kiếm tài nguyên.
Cả đám chậm rãi tiến lên, thẳng đến khi khoảng mười giờ đêm. Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
Cuộc thi đua lúc này đã qua hơn hai ngày, đến khoảng sáu giờ chiều ngày mai là thời gian thi đấu sẽ kết thúc.
Thần Diễm Thối Thể Thuật của Hùng Bảo tu luyện có chút chậm lại.
Bởi vì rốt cuộc uy lực của địa hỏa tăng lên quá nhiều, nên vì sự an toàn của Hùng Bảo mà mỗi một lần tu luyện Vương Triệt đều phải để cho nó khôi phục lại trạng thái hoàn mỹ nhất.
Có thể nói là tốc độ tiến lên chậm như rùa.
Đến khi hơn mười giờ đêm thì Hùng Bảo mới miễn cưỡng có chút thích ứng với địa hỏa của tầng thứ sáu.
Nhưng cường độ thân thể nó đã có sự tăng lên cực lớn.
Lúc này, Vương Triệt phát hiện một chuyện rất thú vị.
"Các đội ngũ trên bản đồ vào mấy giờ trước hình như không có tiến lên."
“Màu sắc khu vực phía trước của tầng thứ sáu vẫn là màu đỏ như cũ, những khu vực tầng trước thì vẫn đang từ từ chuyển sang màu xanh."
"Điều này nói rõ trước mắt con đường hướng tới tầng thứ bảy đã bị ngăn chặn, cho nên bọn họ chỉ có thể dập tắt địa hỏa ở địa phương khác thôi."
Phát hiện này khá thú vị, vì đã bị chắn đã hơn nửa ngày tại tầng thứ sáu nên hẳn là chắn ở địa phương kia.
Nương theo từng tầng địa hỏa bị dập tắt, Vương Triệt cũng tiếp cận càng gần hơn.
Vào lúc 12 giờ đêm, thứ đầu tiên mà Vương Triệt nhìn thấy chính là một tòa biệt thự cổ lão.
Anh hơi sững sờ vì đã phát hiện đây là một loại Võ Hồn dạng kiến trúc.
Toàn thân nó là biệt thự màu đỏ choét, có độ cao hai tầng lầu, trong phòng còn truyền đến mùi thơm, địa hỏa chung quanh đều đã bị dập tắt sạch sẽ.
Chỉ có mình tòa kiến trúc này đứng sừng sững ở phía trên hoang thổ.
Vương Triệt nhận ra tòa kiến trúc Võ Hồn này mà nói: "Đây là Võ Hồn loại hình kiến trúc, Hỏa Linh Tiểu Trúc!"
Anh đã trong thời gian dài thám hiểm tại vùng dã ngoại, cho nên tự nhiên là gặp qua không ít Võ Hồn loại hình kiến trúc.
Đúng lúc này, một người phụ nữ từ trong tòa biệt thự đi ra, khi cô ta thấy được Vương Triệt thì nhất thời sửng sốt.
Tựa như cô ta cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Nữ nhân này là một người trong đội ngũ của Lý Vân Tụ, Vương Triệt vẫn còn nhớ rất rõ.
Nói cách khác, tòa Võ Hồn loại hình kiến trúc này hẳn là của một người trong tiểu đội bọn họ.
Thật sự là phối trí rất hoàn mỹ.
Vương Triệt nói: "Hỏa Linh Tiểu Trúc vào thời cổ đại chính là dạng kiến trúc tương đối xa xỉ. Bởi vì chất liệu của nó có thể chịu được nhiệt độ cao, mà thời cổ đại lại dễ dàng phát sinh hoả hoạn, cho nên kiến trúc này được thiết kế là để phòng ngừa hoả hoạn. Làm Võ Hồn thì nó sẽ có thuộc tính không gian, hiệu quả cụ thể thì hẳn là càng nhiều hơn."
Võ Hồn loại hình kiến trúc tất nhiên là rất kỳ diệu.
Vương Triệt nhìn xem một hồi rồi một lúc sau, mấy người trong đó lần lượt đi ra.
Để cho Vương Triệt ngạc nhiên chính là, ngoại trừ đội ngũ Lý Vân Tụ của làm chủ đạo thì còn có một số đội ngũ khác đều ở bên trong!
Thời điểm Lâm Hi đi ra, cô ấy tựa như còn có chút thật không dám tin tưởng mà hô lên: "Vương Triệt sao? Một mình cậu thế mà có thể đi tới nơi này ư?"
Cô ấy vốn cho rằng Vương Triệt hẳn là ẽ không chịu nổi ba tầng phía trước mới đúng, vì rốt cuộc anh chỉ có một mình.
Những người ở mấy đội bên cạnh không biết Vương Triệt nên đều lộ ra vẻ kinh ngạc. "Cậu ta đi một mình mà có thể đến tầng thứ sáu sao?"
Một vị nam tử trong đó liền kinh nghi bất định mà đánh giá Vương Triệt, nói: "Không thể nào? Một mình có thể đi đến nơi nàythì trừ khi là Khế Hồn Sư cao cấp từ cấp 50 trở lên! Lần thi đua này sẽ có Khế Hồn Sư cao cấp tham gia ư? Không nghe nói qua!"
Thẩm Minh Loan và nhóm của cô ấy cũng ở trong đó, khi thấy Vương Triệt xuất hiện ở đây thì liền mang vẻ mặt như gặp quỷ mà thốt lên: "Vương học đệ! Làm thế nào mà cậu lại tới được đây?"
Thẩm Minh Hải cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh, nói: "Chúng tôi đã phí hết sức lực mới đi đến được nơi đây... Vậy mà một mình cậu làm sao mà tới chứ? Bật hack mà đi sao?”
Trong đầu Thẩm Minh Hải bỗng nhiên nhớ tới tin tức của Vương Triệt, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra anh có thể đi một mình tới nơi này.
Quá không hợp lí!
Địa hỏa tầng thứ sáu cậu ta đã dập tắt như thế nào?
Đừng nói là tầng thứ sáu, mà mấy tầng địa hỏa phía trước cậu ta đã dập tắt như thế nào?
Đây là việc mà một người có thể làm được sao?
Đội viên của mấy chi đội ngũ để mang vẻ mặt rất đặc sắc.
Cái loại cảm giác này tựa như là mình đã hao hết thiên tân vạn khổ, thật vất vả thi đại học đạt được 600 điểm, nhưng kết quả phát hiện một học sinh mới vừa lên trung học cơ sở vậy mà cũng thi đại học đạt 600 điểm.
Loại chênh lệch mãnh liệt như này để cho bọn họ có chút khó mà tiếp nhận.
Vương Triệt nhìn đám người một chút rồi vừa cười vừa nói: "Tôi còn có thể làm sao đi tới chứ? Đương nhiên là dùng chân rồi!"
Đám người: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận