Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 550: Quà Tặng

Thầy Nham Sơn nhìn sắc trời một chút, nói: "Thời gian đã không còn sớm, các em hãy thu hồi lại hồn sủng của mình và đợi lát nữa chúng ta sẽ trở về học viện."
Cảm giác hưng phấn của mọi người lúc này mới hoàn toàn bình ổn lại.
Khổng Thập Cẩm đột nhiên hỏi: "Thưa thầy Nham Sơn, lần này kiểm tra này có phải chúng em vẫn chưa tính là đã hoàn thành đúng không ạ? Vì chúng em đến bây giờ vẫn không có lấy được độc bảo."
Mọi người cũng vừa suy nghĩ đến sự việc này, hình như bọn họ còn chưa hoàn thành bài kiểm tra.
Thu thập độc bảo sau đó trở về, nhưng không thu thập được độc bảo nên tự nhiên là không có ban thưởng điểm tích lũy.
Thầy Nham Sơn cười nói:
"Không, các em đã hoàn thành rồi, không chỉ là hoàn thành mà còn hoàn thành vượt mức."
"Sau khi trở về các em sẽ ban thưởng điểm tích lũy ngoài định mức."
Rất nhiều bạn học có chút kinh ngạc.
Không biết bọn họ đã hoàn thành vượt mức là như thế nào.
Vương Triệt chỉ cười cười mà không nói gì.
Đúng lúc này.
"Oa cô ~ !"
Con Cự Chiểu Độc Oa vừa hoàn thành tiến hóa kia bỗng nhiên từ giữa không trung hạ xuống và rơi vào trên mặt nước.
Thú vị là tứ chi của nó giống như một chiếc lá sen vậy, nó nằm ở trên mặt nước mà không bị chìm xuống.
Thân thể Cự Chiểu Độc Oa rõ ràng là cao lớn như vậy nhưng lại có thể đứng vững vàng ở trên mặt nước.
Nhìn xem rất là kì lạ.
Nó nhảy vọt khắp bốn phía nhưng không hề tóe lên một tia bọt nước, linh hoạt nhẹ nhàng giống như một cọng lông hồng rơi xuống.
Trên mặt nước cũng chỉ hình thành nhưng điểm nước gợn sóng nhrj nhàng.
Đi đến bên trên viền lá sen của mình, Cự Chiểu Độc Oa bỗng nhiên vỗ vào mặt nước.
Sau một khắc, từ trong hồ nước xông ra từng cây Bích Nguyệt Sen to lớn.
Những cây sen này có điểm rất thú vị, chúng giống như là do Cự Chiểu Độc Oa tự trồng, chứ không phải được sinh trưởng tự nhiên ở trên mặt hồ.
Ngay sau đó, một đóa hoa sen bay đến trước mặt các bạn học.
Vân Phi Mặc giật mình nói: "Cái này là quà cảm ơn sao? Tôi cảm thấy thật ngượng ngùng... Những viên độc bảo kia ngay từ đầu là của bọn nó mà. Còn chúng ta chỉ là đem đồ vật của bọn nó trả lại cho bọn nó mà thôi."
Khổng Thập Cẩm lúng túng nói: "Cậu nói như vậy làm tôi cũng có chút ngượng ngùng. Mà lại, nếu không phải do chúng ta tranh giành với đám người kia thì viên độc bảo kia của nó cũng sẽ không bị phá hủy."
Thủy Thanh Linh khẽ nói: "Tư duy của Hồn thú không giống như là của nhân loại chúng ta, chúng sẽ không nghĩ đến nhiều như vậy đâu. Giống như là hồn sủng sẽ không phản bội chúng ta vậy đó... Đối với con Cự Chiểu Độc Oa này mà nói, chúng ta vừa rồi đã ra tay giúp nó."
Lần tao ngộ này đã khiến cho rất nhiều bạn học phải cúi đầu trầm tư, để tự hỏi bản thân về quan hệ giữa người và hồn sủng.
Thầy Nham Sơn đi tới vừa cười vừa nói: "Nếu đây thậ sự là quá mà Cự Chiểu Độc Oa đã ban cho các em, vậy các em hãy nên nhận lấy. Một cây Bích Nguyệt Sen đối với các em mà nói còn tốt hơn so với đọc bảo. Vì đây là loại hồn thực tương đối hiếm gặp."
Các bạn học nhặt lấy Bích Nguyệt Sen mà trong lòng cảm khái vô cùng.
Thầy Nham Sơn nói: "Chúng ta sẽ đi về chỗ Sơn Ngữ Ưng để lên đường trở về."
Xung quanh hồ Bích Nguyệt đều là cây cối.
Nên không có nơi thích hợp để cho Sơn Ngữ Ưng hạ xuống.
Cự Chiểu Độc Oa ở phía xa lại kêu lên hai tiếng, sau đó nó mang theo rất nhiều tiểu đệ Qua Độc Oa của mình đi về phía xa.
Các bạn học cũng nhao nhao thu hồi hồn sủng với vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Sau khi Vương Triệt cất kỹ cây Bích Nguyệt Sen kia, anh nói với tiểu mao trùng đang nằm ngâm mình ở đằng xa: "Về thôi."
Lục Mao Trùng đang ngâm thân thể mình ngâm trong nước ở ven bờ hồ, còn đem đầu cũng chui ngâm vào bên trong, nhìn nó giống như đang ngâm mình trong bồn tắm vậy.
"Ti ngô!"
Lục Mao Trùng từ trong nước nhảy ra ngoài.
Khi nó đến gần thì Vương Triệt mới phát hiện, bên trong miệng Lục Mao Trùng đang ngậm một khối tinh thể màu xanh đậm.
Vương Triệt hỏi: "Hả? Đây là thứ gì? Ngươi đi nơi nào để lụm tới thứ này?"
Lục Mao Trùng kêu ti ngô ti ngô một trận: Vừa rồi lúc gốc Bích Nguyệt Sen kia bay tới, cái vật này đã rơi từ bên trong ra và rớt trước mặt tôi.
Sau đó Lục Mao Trùng lại hướng về nơi xa kêu lên vài tiếng, có ý chỉ là do tên to con kia cho nó.
Vương Triệt nhìn xem trong miệng Lục Mao Trùng đang ngậm một cái tinh thể kích cỡ bằng nửa cái nắm đấm.
"Cái này... Chẳng lẽ đây là độc bảo do Cự Chiểu Độc Oa trong lúc tiến hóa sinh ra?"
Vương Triệt dúng thần thức cảm giác, anh liền cảm nhận ra mấy phần không phù hợp.
Độc bảo của Qua Độc Oa có màu xanh lá nhạt, còn độc bảo của Độc Mạt Oa là màu xanh lá.
Chỉ có Cự Chiểu Độc Oa sinh ra độc bảo là có màu xanh đậm.
Giá trị của thứ này sẽ cao vô cùng.
Thứ này coi như không đạt đến cấp bậc của thiên tài địa bảo, nhưng cũng là cấp bậc dị thường hiếm thấy. Vì chỉ có Cự Chiểu Độc Oa trong tự nhiên mới có thể sinh ra loại độc bảo này.
Mà Cự Chiểu Độc Oa hoang dã lại vô cùng hiếm gặp!
Cho dù là gặp được một con Cự Chiểu Độc Oa trong tự nhiên, nhưng chúng cũng không thể ngưng tụ ra độc bảo trong khoảng thời gian ngắn.
Giống như là độc bảo của Qua Độc Oa, ít nhất phải cần khoảng hai ba tuần thì chúng mới có thể ngưng tụ ra một viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận