Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1345: Cậu Định Làm Gì?

Đương nhiên, tin tức này khẳng định không thể gạt được.
Vì một người đang sống sờ sờ tự nhiên biến mất nhiều năm, và lấy danh khí của Vương Triệt thì đừng nói là nhiều năm, chỉ cần ngắn ngủi nửa năm không có bất kỳ âm thanh gì là đã khiến cho rất nhiều người nghi hoặc.
Nhưng coi như có nghi hoặc nhiều hơn nữa thì đoán chừng cũng không ai có thể đoán được Vương Triệt đã đi tới nơi nào?
Thần Dụ Thiên Vương một bên chạy tới châu Tây Nhạc và một bên lẩm bẩm trong lòng: "Cũng không biết lần sau gặp lại thì cậu ta sẽ mạnh đến mức nào đây?"
Với sự hiểu biết của cô ấy đối Vương Triệt thì đã âm thầm có một loại dự cảm, đó là lần sau gặp lại Vương Triệt thì có lẽ cô ấy sẽ giật nảy cả mình.
Tại một nơi nào đó bên trong lòng băng của Cực Bắc Băng Nguyên.
Một giọng nói bỗng nhiên truyền đến: "Cậu ta thật sự lưu lại viên Mặc Ngọc Tinh để tu luyện sao? Lấy dư chấn chiến đấu của Thần Quang Kình và Ma Cổ Mông thì đã đủ để phá hủy Mặc Ngọc Tinh rồi! Mà chỗ đó có năng lượng quá mỏng manh, trừ khi..."
Giọng nói dừng một chút rồi mới nói tiếp:
"Việc lưu lại dị tinh cầu để tu luyện thì người bình thường thật sự không có loại quyết đoán này. Mấy năm sau thoáng một cái sẽ qua thôi..."
Vào lúc này, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khác: "Lưu Ly, cô tới xem một chút đây là vật gì?"
Lưu Ly Thiên Vương lập tức đi tới.
Nơi đây là địa quật phía dưới băng nguyên, khoảng cách với Băng Cung Vô Tố cũng không xa.
Băng Cung Vô Tố quá kỳ dị và nằm tại cảnh nội của chiến khu Đông Hoa cho nên bọn họ không thể không đi quản.
Trực tiếp đi vào Băng Cung Vô Tố thì quá nguy hiểm, mà Băng Cung Vô Tố lại xuất hiện từ lòng đất, vì vậy bọn họ đã đi tới lòng đất phụ cận Băng Cung Vô Tố và đào ra một cái hầm băng.
Ánh mắt Lưu Ly Thiên Vương chậm rãi ngưng tụ và tựa như đã vô tâm suy nghĩ đến chuyện khác, bởi vì rất nhanh sau đó cô ấy liền bị sự vật trước mắt hấp dẫn.
Phía trước là một mảnh địa quật giống như bình nguyên.
Và có từng tòa băng điêu Cổ Hồn thú đang ở chỗ này.
Trừ cái đó ra thì còn có băng điêu của nhân tộc.
Hai vị Thiên Vương đều ngưng trọng ánh mắt, mà sắc mặt của các vị học giả giáo sư thì càng thêm biến ảo không ngừng, và thân thể bọn họ có chút phát run.
Khi bọn họ thấy vô tận băng điêu này thì giống như thấy được một cái kiến trúc kỳ tích.
"Nơi này..."
"Phía dưới Băng Cung Vô Tố... lại còn có nhiều băng điêu như thế ư?"
"Ngoài những băng điêu này ra thì còn có những vô số mảnh băng mấp mô..."
"Nơi này chính là một tòa lăng mộ cổ lão! Vả lại phía dưới còn có nữa... Chỉ sợ đây vẻn vẹn chỉ là tầng thứ nhất thôi..."

Tại Mặc Ngọc Tinh.
Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình vẫn còn đang trầm tư.
Nhưng Vương Triệt cũng không nóng vội.
Anh nhìn về phía Hùng Bảo ở một bên và cảm nhận tình huống tu luyện của đứa nhỏ này mấy tháng qua.
Ngoại trừ tu vi hồn lực tăng lên thì chiêu chân thân Thái Thản của nó đã đày đủ độ thuần thục sau khi được Thái Thản Cự Thú dạy bảo.
Vương Triệt khẽ gật đầu nói: "Bế quan khổ tu quả nhiên sẽ có hiệu quả nhanh chóng, nhất là còn có một vị lão tiền bối chỉ điểm."
Chờ sau khi lần tu luyện này hoàn thành và trở lại chiến khu, Vương Triệt sẽ có thể trực tiếp đi tới chỗ của giáo sư Hà Huyên để trực tiếp nếm thử cho Hùng Bảo mang thêm mấy khối Hồn Cốt khác.
"Cũng không biết quả trứng ướp lạnh kia lúc nào mới có thể nở đây?"
"Xem ra việc ta để cho Huỳnh Mộng Linh đi trợ giúp nó nở ra thì so với ta trực tiếp làm là tốt hơn nhiều."
Vương Triệt nhìn xem Huỳnh Mộng Linh ở một bên đang dùng cái đuôi cuốn quanh trứng ướp lạnh và kêu lên ô a ô a.
Hẳn là quả trứng ướp lạnh này và Huỳnh Mộng Linh đã sớm quen biết nhau.
Nhìn qua hình như rất không có khả năng, nhưng bên trong đám hồn sủng này cũng chỉ có Huỳnh Mộng Linh mới có thể mang đến cho trứng ướp lạnh sự biến hóa nhất định.
Đang suy tư thì Vương Triệt bất chợt cảm nhận được Ma Cổ Mông và Thần Quang Kình đang nhìn mình chăm chú.
Vương Triệt hỏi: "Xem ra hai vị đã làm ra lựa chọn rồi nhỉ?"
Ma Cổ Mông lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
"Cậu đã biết rõ mà còn cố hỏi à? Chúng tôi không có lựa chọn nào khác, nhưng cậu rất biết vẽ đường cho hươu chạy đấy! Cậu nói ba hoa chích choè làm cho chúng tôi đều không thể cự tuyệt!"
"Nhưng cậu nói cậu có thể để cho viên tinh cầu này khôi phục, phá rồi lại lập sao? Nếu cậu thật sự có thể làm được điểm ấy thì liền nói rõ những gì cậu vẽ ra là thật! Nếu không sẽ không có bất kỳ gì ý nghĩa gì!"
Vương Triệt mỉm cười, nói: "Đó là chuyện đương nhiên! Về phần tôi muốn làm thế nào thì còn cần hai vị phối hợp! Vì chỉ dựa vào mình tôi thì không thể làm được!"
Ma Cổ Mông thầm nghĩ: Cậu nhóc này đang muốn lợi dụng chúng ta đến cực hạn đây mà! Còn cậu ta cái gì cũng đều không cần làm mà tay không bắt sói!
Giọng nói trầm ổn của Thần Quang Kình chậm rãi truyền đến vì hắn càng thêm trực tiếp: "Cậu định làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận