Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 679: Giáo Huấn

"Cũng không phải tôi muốn để cho các bạn luyện kiếm giống như tôi. Vì các bạn cũng không có hứng thú luyện tập kiếm thuật. Những gì mà tôi muốn nói là bản thân các bạn có thể làm theo đam mê và sở thích của riêng mình. Trong khi tu luyện Võ Hồn và bồi dưỡng Hồn Sủng thì cũng nên đồng thời rèn luyện bản thân.”
"Là Thiên Vương nên tôi có thể dạy cho các bạn một loại bí quyết hô hấp dùng để rèn luyện hàng ngày. Không giống như Đạo Hồn Thuật là dùng hồn lực để tu luyện, mà loại bí quyết hô hấp này có thể tăng cường khả năng khống chế bản thân của các bạn. Nó sẽ không làm cho các bạn trở nên mạnh hơn và cũng không thể tăng lên tốc độ tu luyện võ hồn của các bạn. Nhưng nó có thể phụ trợ cho các bạn tiến hành các loại rèn luyện này tốt hơn."
Bài diễn thuyết của Vô Phong Thiên Vương có rất nhiều ý nghĩa.
Do ông ta là Thiên Vương trẻ nhất ở châu Bắc Giang.
Nên thực lực và thiên phú của ông ta tự nhiên là siêu phàm tuyệt luân.
Tầm nhìn sẽ lại càng phi phàm.
Lấy kinh nghiệm của Vương Triệt, người mà có thể nói ra bản thân chúng ta cũng là một tòa bảo tàng thì chính là thiên tài. Cho dù đặt ở tu tiên giới hoặc là trong thế giới cao võ kia thì cũng có thể có một phen thành tựu thật lớn.
Chỉ có thể nói ông ta không hổ danh là Thiên Vương.
Dù bị giới hạn bởi quy tắc nhưng có thể đi đến bước này cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.
Về phần bí quyết hô hấp kia thì đối với Vương Triệt mà nói cũng quá mức tầm thường.
Đó hẳn là phương pháp hô hấp từ Đạo Hồn Thuật diễn sinh ra, nhằm cảm thụ sự biến hóa của thân thể rồi từ đó làm được cách khống chế thân thể trong tay.
Chứ không phải là hấp thu hồn lực từ bên ngoài.
Loại phương pháp hô hấp này không tính là quá đặc biệt, và cũng không tính là quá lợi hại.
Thế nhưng đối với đại bộ phận Khế Hồn Sư có hứng thú với rèn luyện thân thể thì rất có hữu dụng.
Về phần một kiếm vung ra kia mới được xem như là ông ta đã vận dụng kiếm thuật tương đối cao thâm.
Một kiếm kia của Vô Phong Thiên Vương cũng không thi triển hồn lực.
Nhưng kiếm thuật của ông quá cao minh và còn xen lẫn cả kiếm thế, nên sẽ có thể ảnh hưởng đến hồn lực rung động chung quanh.
Do đó mượn kiếm thế để dẫn dắt hồn lực xung quanh và tạo thành sức phá hoại cường đại.
Đây không chỉ giới hạn ở việc sử dụng Võ Hồn để thi triển ra kiếm thuật.
Mà còn liên quan đến việc kiểm soát năng lượng của trời và đất.
Vương Triệt phỏng chừng tu vi kiếm đạo của Vô Phong Thiên Vương hẳn là đạt tới cảnh giới Kiếm Vực.
Kiếm vực tức là kiếm đạo lĩnh vực.
Đạt tới cảnh giới này thì mới có thể thoải mái vung kiếm như thế, mặc dù không dùng Võ Hồn nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến hồn lực trong thiên địa.
Sau bài phát biểu này nhiều bạn học đã nghe ra nhiều điều.
Đối với sự cảm ngộ tu luyện của bản thân họ đã lại nhiều hơn vài phần.
Bài diễn thuyết kéo dài hai giờ, và trong đó có nhiều bạn học đã được tư vấn cẩn thận.
Vô Phong Thiên Vương đều trả lời từng cái vấn đề.
Vương Triệt cũng nhân cơ hội này để cảm nhận được cảnh giới của vị Vô Phong Thiên Vương này.
Không chỉ là cảnh giới thực lực thuần túy mà còn là cảnh giới về kiến thức.
Vị Diễm Dương Thiên Vương kia thì lúc trước anh chỉ tiếp xúc một chút nên tương đối đáng tiếc.
Lần này Vô Phong Thiên Vương đã đến diễn thuyết nên ngược lại có thể cảm thụ được bảy tám phần.
Sau bài diễn thuyết, nhiều học sinh đã bắt đầu giải tán.
Hôm nay bọn họ nhìn rất thỏa mãn và nghe cũng rất thỏa mãn.
Thẩm Minh Loan nhìn thấy Vương Triệt đang định đứng dậy thì vội vàng nói: "Bạn học Vương, hiệu trưởng Cố và Vô Phong Thiên Vương nói rằng muốn tìm cậu để nói chuyện, nên cậu cũng đừng vội đi."
Vương Triệt suy nghĩ một chút, nói: "Là phần thưởng đúng không? Không thành vấn đề.”
Sau khi nói xong, Thẩm Minh Loan liền mang theo Vương Triệt rời khỏi quảng trường trung tâm và đi tới một hồ nước u tĩnh.
Hồ nước hơi gợn sóng và xung quanh có phong cảnh rất đẹp.
Các bạn học đều đã trở về nghỉ ngơi nên nơi này rất yên tĩnh.
Hiệu trưởng Cố và Vô Phong Thiên Vương lúc này đang ngồi ở trong một cái đình hóng mát bên bờ.
Anh bạn Dương Tuyền kia thì đang đứng ở bên cạnh Vô Phong Thiên Vương và cúi đầu không nói.
m thanh giáo huấn của Vô Phong Thiên Vương đang không ngừng truyền đến.
"Chà, con bỏ nhà đi tu luyện một năm mà cha còn tưởng rằng con đã lợi hại như thế nào?"
"Sao? Kết quả là gì? Tu vi kiếm đạo của thanh Từ Lực Kiếm còn cao hơn con!”
"Con nói cho ta biết xem, con dựa vào cái gì để kiêu ngạo? Con dựa vào cái gì mà dám nói ra những lời điên cuồng rằng đi học là vô dụng?”
"Sao không ngụy biện nữa đi? Không phải con sẽ vượt qua cha sao? Bây giờ con vượt qua hay là không vượt qua? Cha hy vọng con sẽ vượt qua cha nhưng cha cũng hy vọng con không phải là vì kiêu ngạo mà nói ra điều này. Cha thực sự muốn xem điều này như là một mục tiêu của con vậy.”
"Nếu như con thật sự muốn vượt qua cha trên kiếm đạo thì con nhất định phải đi đến các học viên đỉnh cấp để mở rộng tầm mắt và học tập kiến thức.”
"Thứ mà cha dạy cho con chỉ là kiếm thuật của cha. Còn thứ mà con cần học đó chính là kiếm thuật của con!”
"Mà kiếm thuật của con sẽ nằm ở bất kỳ góc độ nào của thế giới này. Học viện đỉnh cấp có nhân tài đông đúc, cường giả vô số, và thế gian này càng là rộng lớn vô tận, vậy con mà chỉ dựa vào việc chính mình cắm đầu tu luyện thì có thể tu luyện ra cái gì?”
"Hiện tại con còn muốn tự mình cắm đầu tu luyện nữa không?"
"Khổ tu cũng không phải là khổ tu như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận