Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 920: Trước Mặt Có Sói, Sau Lưng Có Hổ!

Dù đây là lần đầu tiên Tiểu Mao Trùng điều khiển khống chế số lượng lớn hỏa diễm, nhưng nó vẫn có thể biến hóa ra hình dáng của Cự Long.
Có lẽ đây là loại Hồn thú quen thuộc nhất của Tiểu Mao Trùng.
Ừm, so với hình sáng của chính nó thì Long tộc còn muốn quen thuộc hơn.
Cho nên nó mới có thể làm được như vậy.
Thứ Hỏa Chồn ở một bên cảm thấy có chút e ngại.
Đương nhiên bản thân nó vẫn là không sợ. Chỉ là do sự áp chế của huyết mạch nên nó mới tránh không khỏi sẽ cảm thấy áp bách.
Giống như khi nó đối mặt với Thần Diễm Cự Nhân, nó cũng nhận lấy sự áp bách giống như vậy.
Hùng Bảo tu luyện trong thời gian rất lâu, gần tới giữa trưa là nó cũng dần dần thích ứng với uy lực của địa hỏa tại tầng thứ bảy.
Thần Diễm Thối Thể Thuật của nó cũng coi như là đã có chút thành tựu.
Vương Triệt trầm ngâm nói:
"Thần Diễm Thối Thể Thuật không vẻn vẹn chỉ là dùng để luyện thể, mà nó cũng có thần thông."
"Từng bước một tu luyện thì sau này nó sẽ rất thích ứng đối với địa hỏa, và cũng có thể tu luyện ra mấy loại thần thông đặc thù."
Anh đang nghĩ ngợi thì bất chợt, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rống!
"?"
Vương Triệt nao nao mà nhìn về phía nơi xa, nói: "Chẳng lẽ con Thần Diễm Cự Nhân kia vẫn không bị bọn họ xử lý sao?"
Lấy thực lực mấy tiểu đội của Lý Vân Tụ thì để đối phó với một con Thần Diễm Cự Nhân đã rời đi khu vực tầng thứ bảy hẳn là sẽ dư sức mới đúng.
Coi như Thần Diễm Cự Nhân đã lâm vào trạng thái nổi giận thì nó cũng chỉ là khó đối phó hơn chút thôi.
Thế nhưng qua lâu như vậy mà vẫn không thể đánh gục được nó. Chẳng lẽ là đã xuất hiện điều gì ngoài ý muốn rồi ư?
Vào lúc này, mấy đạo nhân ảnh đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt Vương Triệt.
Vương Triệt ngưng thần xem xét và thấy được đó chính là đám người Lý Vân Tụ.
Nhưng lúc này bọn họ có vẻ hơi chật vật.
Trang phục bảo hộ trên người đã rách rưới, nơi nơi đều là dấu vết bị thiêu đốt.
Tuy vậy bọn họ vẫn không có nhận phải thương thế gì nghiêm trọng.
Mà đi theo ở phía sau bọn họ chính là con Thần Diễm Cự Nhân kia!
Có điều khác biệt chính là, con Thần Diễm Cự Nhân kia đã mất đi một cánh tay và nửa cái đầu.
Hiện tại, ở bên trong khe hở nham thạch trên toàn thân nó dàng lan tràn ra vô số địa hỏa, bành trướng mãnh liệt. Khí thế của nó kinh khủng đến nổi khiến cho nó lúc này cũng không giống như một con Thần Diễm Cự Nhân đã mất máu, mà ngược lại còn giống như một vị chiến thần hỏa diễm đầy nhiệt huyết.
Sau đó con ngươi của Vương Triệt bỗng nhiên hơi co lại.
Bởi vì anh nhân thấy ở phía sau Thần Diễm Cự Nhân có địa hỏa cuồn cuộn, chúng giống như sóng thần mà đi theo Thần Diễm Cự Nhân thiêu đốt đến.
Vương Triệt tựa như minh bạch điều gì mà trong lòng nhảy một cái, nói: "Địa hỏa phía sau nó là từ đâu đến vậy? Địa quật sao? Trong lòng đất đã trào ra địa hỏa nữa à?"
Thần Diễm Nhân đã hấp thu năng lượng của địa hỏa, và lúc này trông nó giống như chiến thần đang chém giết mà tới.
Khó trách tại sao đám người Lý Vân Tụ sẽ lập tức chạy trốn tới nơi đây.
Đoán chừng vào thời điểm bọn họ sắp đánh gục Thần Diễn Cự Nhân, thì bên trong hồn thổ địa quật đã lại toát ra địa hỏa sôi trào mãnh liệt, cho nên nó đã phản kích cho bọn họ trở tay không kịp!
Có sự gia trì của địa hỏa nên chiến lực của Thần Diễm Cự Nhân liền không tầm thường.
Vương Triệt khẽ nhíu mày nói: "Hẳn là địa quật đã xảy ra vấn đề gì rồi…"
Tình huống này thật sự không tốt lắm.
Nhưng dưới tình huống như vậy thì cũng không phải là không có lực đánh một trận.
Nhất là Tiểu Mao Trùng lúc này cũng đã có được địa hỏa gia trì!
Vương Triệt trầm ngâm nói:
"Như thế này khẳng định không thể lui được. Hùng Bảo tu luyện còn thiếu một chút nữa, thời khắc mấu chốt nên không thể rời đi như thế được. Mà địa hỏa lại mãnh liệt vọt tới như thế, sẽ rất nguy hại đối với mấy tầng khu vực ở phía trước. Mấy tầng địa hỏa đó cũng chỉ vừa mới bị dập tắt."
"Không thể trực tiếp rời đi, vừa đánh vừa lui thôi!”
“Tiểu Mao Trùng, chuẩn bị chiến đấu!"

Một đoàn người Lý Vân Tụ cấp tốc lui về mang theo mồ hôi lạnh chảy dài.
Các cô thật sự không nghĩ đến, lúc đầu Thần Diễm Cự Nhân đều sắp không xong rồi, thế mà ngay lúc đó địa quật lại mãnh liệt phun ra địa hỏa.
Mà ở bên trong địa hỏa còn có không ít hồn thú cuồng hóa.
Cho nên bọn họ đã xử lý không được nữa và chỉ có thể lui về.
Bọn họ muốn chạy về khu vực tầng thứ bảy và lập tức thông qua máy truyền tin để phát đi tin tức cầu cứu với châu Tây Nhạc.
Bởi vì chuyện này hiển nhiên là không thích hợp.
Chỉ là nhìn thấy Thần Diễm Cự Nhân vẫn ra sức đuổi theo ở phía sau không bỏ, đám người lập tức tim đập loạn.
Đúng lúc này, một vị đội viên hình như đã nhìn thấy cái gì đó mà bỗng nhiên hô lớn:
"Hỏng bét rồi, các vị nhìn xem, đó là cái gì? Tại sao tầng thứ bảy còn có một con Hỏa Diễm Cự Long chứ? Nó từ đâu tới vậy?"
Đám người Lý Vân Tụ liền đưa mắt nhìn về phía Hỏa Diễm Cự Long mà trực tiếp tê dại.
Thật sự là trước mặt có sói, sau lưng có hổ!
Thời điểm mấy tiếng trước.khi vừa mới tới tầng thứ bảy, ngoại trừ một con Thần Diễm Cự Nhân ra thì rõ ràng là không có con Hồn thú nào khác mới đúng.
Nhưng làm sao lại đột nhiên xuất hiện một con Hỏa Diễm Cự Long to lớn như vậy?
Vả lại nhìn bộ dáng của nó còn có chút lạ lẫm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận