Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 717: Một chữ: Tuyệt!

Sau khi Lục Mao Trùng tăng lên độ thuần thục về chế biến đồ ăn vặt thì nó đã trực tiếp sử dụng công cụ điêu khắc đồ án tại phòng chế biến để vẽ lên.
Trên cơ bản đều là vẽ chính nó.
Có đôi khi cũng sẽ vẽ lên hình dáng Tiểu Kiếm Kiếm.
Về hình dáng của Vương Triệt thì quá phức tạp nên Lục Mao Trùng cảm thấy nó vẽ không được.
Lúc chế biến đồ ăn vặt đến mệt mỏi thì nó đã khắc chơi ra một tiểu Vương Triệt, chế biến xong nó liền ăn luôn.
Các ban giám khảo lúc này: "..."
Không có năng lượng ánh sáng phát ra.
Bánh bích quy này quả thực nhìn xem khá đơn giản và không có gì lạ.
Mùi thơm khá thanh u, không nồng đậm, nhưng lại làm cho người khác cực kỳ dễ chịu.
"Đây là thứ gì?"
Giáo sư Vân quan sát tỉ mỉ, ông mơ hồ cảm thấy cái bánh bích quy hình lá cây này cũng không đơn giản.
Vương Triệt giải thích:
"Đây là đồ ăn vặt hình lá cây, là đồ ăn vặt mà hồn sủng loại côn trùng thích ăn nhất. Em nuôi Lục Mao Trùng nên đã biết chế biến rất nhiều đồ ăn vặt cho hồn sủng loại côn trùng. Nếu là thi đấu Thực Vương thì em sẽ lựa chọn thứ mà mình sở trường nhất."
"Nhưng các hồn sủng khác hoặc Khế Hồn Sư đều có thể ăn nó. Hồn sủng loại côn trùng sẽ hấp thu tốt nhất, sau khi sử dụng thì độ vui vẻ của nó sẽ tăng rất cao."
Các ban giám khảo đều gật đầu và tỏ vẻ đã hiểu.
"Vậy thì để cho Tiểu Áp đến nếm thử một chút."
Ánh mắt lão giáo sư hơi có mấy phần ngưng trọng, tựa như đã cảm giác bánh bích quy hình lá cây này cũng có mấy phần không đơn giản.
Cho dù còn chưa ăn thử hoặc là dùng tinh thần lực để cảm giác, nhưng bằng vào trực giác thuần túy và kinh nghiệm cũng đều cảm thấy không đơn giản.
Tham Chủy Tiểu Áp đi tới, nó vẫn như cũ cực kỳ ưu nhã.
Con mắt dễ thương của nó quan sát cái bánh bích quy hình lá cây, rồi nó dùng cánh nắm chặt cái nĩa và chậm rãi xiên một miếng bánh bích quy.
"Ti ngô?"
Lục Mao Trùng lần thứ nhất nhìn thấy loại hồn sủng như này, nên no dùng biểu cảm nghi ngờ mà nhìn về phía Vương Triệt.
Tựa như đang hỏi con vịt này cũng ăn lá cây hả?
Vương Triệt nói: "Nó ăn mọi thứ!"
Lục Mao Trùng nghe vậy liền giật mình, sau đó nó cảm thấy hâm mộ mà nhìn về phía Tham Chủy Tiểu Áp.
Vào lúc này, Tham Chủy Tiểu Áp đã đưa bánh bích quy hình lá cây vào trong miệng.
Chỉ thấy đầu tiên Tham Chủy Tiểu Áp dừng lại một chút, không qua mấy giây đã nuốt xuống.
Sau đó toàn bộ thân vịt phảng phất như bị điện giật mà từ trên xuống dưới đều run lên.
Lông vũ trên người nó cũng hơi dựng đứng lên.
Đám người nhìn thấy vậy mà hơi mông lung.
Nhưng mà Tham Chủy Tiểu Áp lại không để ý đến những người khác, nó lần nữa nhìn về phía cái đĩa kia và lại ăn thêm một miếng bánh bích quy hình lá cây nữa.
Nó lặp đi lặp lại và càng ngày càng không ngừng ăn.
Loại hành vi này rốt cục đã để cho người xem biết vì sao nó được gọi là Tham Chủy Tiểu Áp.
Trước đó không ai nhìn ra, bởi vì trên cơ bản nó chỉ thưởng thức một chút là đã để cái nĩa xuống.
Nào giống như bây giờ?
"Nhóc con!"
Lão giáo sư vội vã quát to một tiếng.
Khá lắm, mi đang muốn ăn hết sao?
"Quác? ! !"
Tham Chủy Tiểu Áp liền lấy lại tinh thần mà nhìn xem bánh bích quy hình lá cây trong dĩa chỉ còn thừa lại không nhiều, nên nó chỉ có thể buông cái nĩa xuống.
Nó cầm lấy giấy và bút rồi trầm tư hồi lâu, sau đó vụt vụt viết ra một đống chữ.
Nó viết trọn vẹn đến ba tờ giấy rồi đưa cho Vương Triệt và kêu lên:
"Cạc cạc cạc!"
Nó kêu liên tiếp ba tiếng.
Vương Triệt nhìn thoáng qua và phát hiện trình độ của con vịt nhỏ này cao ngoài ý muốn.
Ba tờ giấy kia đã nói hết ưu điểm của bánh bích quy hình lá cây này.
Cuối cùng nó cho 85 điểm.
Đại khái là nó cảm thấy rất hài lòng.
Nếu để Vương Triệt chấm điểm thì cái bánh bích quy hình lá cây này của Lục Mao Trùng nhiều lắm chỉ được 65 điểm thôi.
Đó là còn có anh ở bên cạnh chỉ điểm... nếu không thì sẽ càng thấp hơn.
Lục Mao Trùng rốt cuộc vẫn còn non nớt, nên con đường này của nó còn rất dài.
Mà các ban giám khảo khi nhìn thấy con vịt nhỏ cho điểm cao như thế thì lập tức kinh ngạc.
85 điểm á?
Trước đó người được nó cho số điểm cao nhất là Thẩm Minh Loan cũng chỉ 75 điểm.
Vậy mà lần này trọn vẹn cao hơn mười điểm!
Lão giáo sư kia cũng kinh ngạc không thôi.
Ông ta không nói hai lời mà trực tiếp dùng đũa kẹp lấy một mảnh bánh bích quy hình lá cây và bỏ vào trong miệng.
Ăn vào trong miệng tại giây thứ nhất thì ông ta đại khái đã hiểu ra vì sao Tham Chủy Tiểu Áp sẽ cho số điểm cao như vậy.
Các ban giám khảo còn lại cũng lập tức bắt đầu ăn thử.
Rốt cuộc hành vi tham ăn của Tiểu Áp rất là khác thường.
Ăn miếng bánh sẽ không mất bao nhiêu thời gian. Cũng không lâu lắm cái bánh bích quy hình lá cây trong dĩa đã bị ăn hết.
Thấy vậy mà Lục Mao Trùng liền nóng lên, nó còn muốn còn lại chút ít để tự mình nếm thử.
Nhưng thật không nghĩ tới một chút cũng không còn...
Sau khi hiệu trưởng Nam ăn xong thì liền mang vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía Vương Triệt, sau dó ông ta thở dài một hơi và nói:
"Lợi hại, lợi hại."
"Đậu Tây Bùn kết hợp với rễ cây, hoa lá, cánh hoa và trái của Thanh Trĩ Hoa... Tất cả yếu tố ẩn của chủ đề đều được em phát hiện. Không chỉ có phát hiện mà em còn có thể dùng tới chúng, không chỉ có dùng tới chúng mà em còn chế biến đến phù hợp như thế, và không chỉ có chế biến phù hợp như thế mà tỉ lệ lợi dụng vật liệu của em còn rất cao, chí ít có thể đạt tới sáu mươi phần trăm..."
"Năng lượng hồn lực và năng lượng hệ thổ trong Đậu Tây Bùn, cùng với năng lượng hệ thiên không trong Thanh Trĩ Hoa vậy mà đều ẩn chứa ở trong món ăn này."
"Đồng thời còn không mất đi mỹ vị và mùi thơm... Cảm giác đúng là thượng giai."
"Một chữ: Tuyệt!"
Có thể để cho hiệu trưởng Nam nói như vậy thì rất nhiều ban giám khảo tự nhiên sẽ không cần đánh giá nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận