Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 706: Đánh Giá

Người ta uống Túy Thiên Thu thì cũng chỉ là một chén nhỏ và uống từ từ, nếu uống nhiều quá thì căn bản sẽ gây ức chế và cơ thể sẽ không chịu nổi hồn lực mãnh liệt trong rượu.
Khá lắm, cậu thì hay rồi, trực tiếp cầm cả bình rượu lên rót thẳng vào miệng!
Ừng ực mấy ngụm mà đã uống xong rồi sao?
Nhưng không thể không nói uống rượu như thế quả thật có tính thưởng thức cực kỳ mạnh.
Thấy vậy mà rất nhiều người đều nghĩ lại muốn đến thử xem...
Hiệu trưởng Nam cười híp mắt, nói: "Bạn học Vương, em muốn uống thêm một bình nữa không?"
Vương Triệt khoát tay và để chai rượu xuống nói: "Không được không được, một bình đã đủ rồi thầy. Uống quá nhiều sẽ không tốt cho thân thể."
Đám người thầm nghĩ, cậu còn biết là nó không tốt cho thân thể sao?
Trịnh Thiếu Dương thở dài một hơi, không hổ là mãnh nhân có thể thu được 38 vạn điểm tích lũy, uống một bình rượu vào trong bụng mà còn có thể nói năng rõ ràng, không choáng không suyễn, cũng không biết cậu ta đã rèn luyện thân thể thế nào nữa?
Nhìn bộ dạng này nếu lại uống thêm thì vấn đề cũng không lớn.
Trịnh Thiếu Dương thầm nhủ: 'Tố chất thân thể của tên này có thể so với Hồn thú ngàn năm rồi! '
Trịnh Thiếu Dương thầm cẩn thận tính toán một phen: Thi đấu ‘song vương tranh bá’ sẽ khó khăn hơn, nhưng cũng không phải là không thể đánh.
Lúc này, Hiệu trưởng Nam cười nói: "Không tệ. Cho đến trước mắt, bạn học Vương là người duy nhất có thể uống xong nguyên một bình mà còn có thể nói năng tỉnh táo."
Hiệu trưởng Nam nhìn lướt qua bình rượu trống rỗng đã không còn một giọt.
Vương Triệt nói: "Không, thật ra em đã cảm giác sắp say rồi, chỉ là do em cưỡng chế thôi, em phải trở về tu luyện đây, nếu không ngày mai nói không chừng em sẽ không thể tham gia thi đấu Thực Vương và Hiến Nông Hội được."
Giáo sư Vân nói: "Chờ lát nữa còn có trao giải của đại hội Trân Tu. Em không muốn tham gia sao?"
Vương Triệt nói: "Em cũng không có được bao nhiêu huy chương Trân Tu nên thôi bỏ đi thầy."
Giáo sư Vân nhíu mày nói: "Như vậy sao được? Em lấy huy chương Trân Tu của em ra đi, đợi lát nữa trao giải sẽ dùng cái này để tính toán. Nếu nhất trí với ghi chép trên mạng thì em nên tham gia trao giải mới đúng. Lão Nam, em ấy đã uống xong cả bình Túy Thiên Thu này rồi mà ông còn không đưa đồ gì à?”
Hiệu trưởng Nam cười nói: “Lão Vân, ông cho rằng Túy Thiên Thu này của tôi là rau cải trắng hả? Nói đưa thì liền đưa sao? Ở đây uống thì được rồi mà ông còn muốn mang về từ từ uống à? Ông biết một bình Túy Thiên Thu này của tôi tại thị trường bên ngoài có thể bán được bao nhiêu tiền không?"
Giáo sư Vân nghe vậy liền cười nhạo vài tiếng.
Đương nhiên ông biết một bình Túy Thiên Thu chỉ ủ chế thôi là đã phải tiêu hao ít nhất nửa năm trở lên, chỉ tính về nguyên vật liệu tốn hao thì mỗi một bình ít nhất phải tầm 50 vạn nguyên trở lên.
Mà có vài vật liệu còn không nhất định sẽ mua được.
Và còn phải trải qua mấy chục quá trình gia công và thời gian lắng đọng mới có thành phẩm.
Nếu thật sự bán ra ngoài vậy ít nhất sẽ có giá hơn 100 vạn nguyên.
Bữa ăn của đại học mang ra sẽ khác với các công ty xí nghiệp lớn và câu lạc bộ.
Bởi vì mục đích của đại học không phải là vì tiêu thụ, mà chỉ vì duy trì danh tiếng cùng với biểu hiện ra kỹ thuật cao siêu của mình mà thôi.
Cho nên về loại rượu này thì đại học tổng hợp Bắc Giang cũng sẽ không bán ra ngoài.
Bình thường bọn họ sẽ chỉ trưng bày ở bên trong trường đại học để cung cấp cho các sinh viên đổi lấy uống nhằm tu luyện và còn sẽ hạn chế việc đổi nữa.
Người ngoài muốn dùng tiền để mua được đều rất khó khăn.
Thứ này cũng giống như canh Bát Trân Bảo vậy.
Vương Triệt e hèm một cái rồi nói: "Rượu này có hương vị ngon, chẳng qua là có hơi ít. Lại nói, nếu lần sau có thời gian rảnh thì em sẽ đi đến đại học tổng hợp Bắc Giang để nếm thử là được."
Hiệu trưởng Nam cười ha ha nói: "Khá lắm, nghe lời này của em giống như là muốn đến đại học của chúng tôi khiêu chiến một lần hả? Thôi được, số lượng Túy Thiên Thu của thầy cũng không nhiều, trước mắt chỉ có 35 bình, và thầy đã lấy ra 20 bình đặt tại đại hội Trân Tu, mà mình em đã uống nguyên một bình. Nếu em có thể trở thành Thực Vương thì thầy sẽ lại tặng cho em một bình."
Giáo sư Vân lập tức nói: "Vương Triệt, em nhanh chóng lấy huy chương Trân Tu của em ra cho thầy tính toán đi. Lấy trình độ mà em bày ra tại lễ khai giảng mà nếu như thấp hơn 20 tấm là từ hôm nay em sẽ ở cạnh thầy để học tập."
Giáo sư Vân đang nói đến việc Vương Triệt đưa ra ý kiến về Bách Hương Hồn Đậu cho Thẩm Minh Loan tại lúc anh mới nhập học.
Nhất là việc Bách Hương Hồn Đậu chỉ có cực ít người biết.
Nhưng lấy cảm giác của giáo sư Vân, với trình độ nông nghiệp của Vương Triệt mà không nói đến việc tự tay thực hiện, thì khả năng đánh giá món ăn của Vương Triệt nhất định là cực cao.
Lần thứ nhất ăn Bách Hương Hồn Đậu mà Vương Triệt đã có thể nhìn ra khuyết điểm, rồi sau đó đưa ra mạch suy nghĩ để giải quyết giúp cho Thẩm Minh Loan.
Vậy Vương Triệt muốn thu hoạch được huy chương Trân Tu trên đại hội Trân Tu này sẽ tuyệt đối không khó.
Vương Triệt không chỉ có thể ăn nhiều mà còn có thể đưa ra nhiều kiến nghị nên việc anh thu hoạch được huy chương Trân Tu là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Hiệu trưởng Nam hơi có mấy phần kinh ngạc, nói: "Ồ? Thấp hơn 20 tấm sao? Lão Vân, ông xem trọng Em ấy thế hả? Muốn thu hoạch được huy chương Trân Tu thì cũng không phải chỉ đơn giản là ăn thôi đâu. Thực Vương năm trước tối đa cũng chỉ có 20 tấm thôi đấy."
Hiệu trưởng Nam cũng không rõ trình độ về phương diện này của Vương Triệt.
Thông qua thi đua tại Lôi Minh Hồn Thổ, ông ấy cũng chỉ biết Vương Triệt có thực lực rất mạnh, và tại phương diện dưỡng thú lại càng là tuyệt thế thiên tài.
Nếu đặt Vương Triệt ở đại học Lâm Hải chuyên làm ruộng thì tuyệt đối là sẽ lãng phí thiên phú của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận